Tác giả Courtney Summers: Sadie là tiếng nói của những cô gái không còn được lắng nghe

Thứ Năm, 06/11/2025

Courtney Summers không viết để an ủi người đọc. Những nhân vật của cô không ngoan ngoãn, không dễ yêu, và thường bị tổn thương sâu sắc bởi một thế giới không dành cho sự yếu mềm. Trong Sadie, cuốn tiểu thuyết được xem là dấu ấn đậm nét nhất trong sự nghiệp của mình, Summers không chỉ kể một câu chuyện báo thù. Cô mổ xẻ cách xã hội đối xử với những cô gái mất tích, đặt câu hỏi về giá trị thật của một con người khi họ không còn khả năng tự kể lại câu chuyện của chính mình.

Được biết đến với những nữ nhân vật gai góc, thẳng thắn và đầy phức tạp, Summers tiếp tục khai thác chủ đề này qua hành trình của Sadie, một cô gái tuổi teen rời bỏ tất cả để tìm ra kẻ đã giết em gái mình. Dù cô thừa nhận bản thân có một người chị gái ngoài đời, mối quan hệ giữa Sadie và Mattie lại hoàn toàn được tưởng tượng. Tuy vậy, việc từng sống trong vai trò người chị giúp Summers hiểu sâu sắc hơn về thứ tình cảm đầy bản năng và quyết liệt ấy. Cô nói rằng mình muốn hiểu điều gì sẽ xảy ra khi tình yêu thương đó bị thử thách đến tận cùng, đặc biệt trong một bối cảnh nghèo đói, bạo lực và bị bỏ rơi.

Một trong những điểm nổi bật của Sadie là kết cấu đan xen giữa dòng kể của nhân vật chính và một chương trình podcast điều tra. Summers cho biết cô không nhắm đến một người dẫn cụ thể khi xây dựng nhân vật West McCray, nhưng cô đã lấy cảm hứng từ nhịp điệu và cách truyền tải của nhiều MC nổi tiếng để tạo nên chất giọng đặc trưng trong các đoạn podcast. West được sinh ra không phải như một người hùng, mà như một biểu tượng đối lập với Sadie. Anh là người kể chuyện, nhưng lại luôn đứng bên ngoài câu chuyện. Chính sự đối lập này cho thấy rõ ràng thông điệp của Summers: khi một người mất đi tiếng nói, người khác có thể kể thay họ, nhưng không bao giờ có thể kể đầy đủ.

Không ngạc nhiên khi Summers chịu ảnh hưởng từ làn sóng podcast và phim tài liệu true crime đang bùng nổ trong những năm gần đây. Nhưng đối với cô, sự hấp dẫn của thể loại này không chỉ nằm ở yếu tố bí ẩn hay giật gân. Điều khiến người ta say mê là câu hỏi "tại sao" – tại sao một người lại có thể gây ra điều tàn ác đến vậy, và liệu trong mỗi chúng ta có tồn tại mầm mống nào của điều đó không? Cô cũng không ngần ngại thừa nhận rằng nhiều vụ án thực ngoài đời khiến cô day dứt, nhưng lại không muốn tiết lộ vì biết đâu một ngày, chúng sẽ trở thành những câu chuyện tiếp theo của mình.

Trong quá trình viết, cụm từ “con gái thì mất tích hoài mà” dần trở thành chủ đề trung tâm. Nó không xuất hiện từ đầu, mà hình thành theo dòng phát triển của câu chuyện. Với Summers, thế giới ngày nay đã quá quen với việc tiêu thụ nỗi đau của phụ nữ như một hình thức giải trí. Những nạn nhân bị lược giản thành những cái tên, những chi tiết giật gân, và cuối cùng là những con số thống kê lạnh lùng. Sadie là nỗ lực để chống lại điều đó, để nhấn mạnh rằng mỗi người mất tích là cả một thế giới, và cái giá của sự thờ ơ là vô cùng đắt đỏ.

Khi được hỏi về câu thoại yêu thích trong cuốn sách, Courtney Summers không chọn một câu thể hiện sự giận dữ hay phản kháng, mà lại chọn “Tôi ước gì đây là một chuyện tình.” Đó là khoảnh khắc mong manh hiếm hoi trong một câu chuyện u tối, phản ánh chính xác năm từ cô dùng để mô tả Sadie: kiên cường, cứng đầu, liều lĩnh, thông minh và tan vỡ.

Dù viết những câu chuyện buốt lạnh, Courtney Summers vẫn tìm đến niềm vui nhỏ như Queer Eye sau những giờ viết nặng nề. Cô bảo rằng cần sự ấm áp và tích cực như một cách tự cân bằng. Và nếu có thể ghép Sadie với bất kỳ thám tử hư cấu nào, cô chọn Jessica Fletcher – không chỉ vì tài điều tra, mà còn vì lòng trắc ẩn, thứ mà Sadie đáng được nhận biết bao nhiêu.

Sadie không phải một lời kể nhẹ nhàng. Đó là tiếng thét trong im lặng, là câu chuyện không có hồi kết rõ ràng. Với Courtney Summers, cuốn sách này là cách để trả lại tiếng nói cho những người đã bị bỏ quên, để nhắc rằng mỗi cô gái biến mất đều xứng đáng được lắng nghe đến tận cùng.

Viết bình luận