Review sách: VỀ NHÀ VỚI MẸ – Kim Hye – Jin

Thứ Sáu, 22/09/2023

“Mẹ nói thế giới này có đủ loại người, mỗi người một cách sống khác nhau cơ mà? Mẹ còn nói khác biệt không phải chuyện gì xấu. Nhưng tại sao những lời ấy luôn là ngoại lệ đối với con?”

“Vì con là con gái của mẹ mà. Vì con là con của mẹ.”

“Tôi rất đau lòng khi nhìn thấy con gái bị phân biệt đối xử. Đứa con gái học rộng biết nhiều của tôi, tôi sợ nó sẽ bị đuổi khỏi nơi làm việc, phải lúng túng trước đồng tiền, bị đẩy vào cảnh nghèo khổ, phải làm công việc chân tay giống như tôi cho đến tận lúc già. Việc đó hoàn toàn không liên quan đến việc con gái tôi thích con gái. Cũng không phải tôi đang kể lể mong các người hiểu cho những đứa trẻ đó. Tôi chỉ mong các người để chúng yên và đối xử bình thường với chúng, để chúng có thể làm những việc mà chúng giỏi. Đó là tất cả những gì tôi mong muốn.”

_

Cuốn sách này hay và cảm động đến nỗi mình đã không biết nên viết review như thế nào, thậm chí mình đã nghĩ rằng, hay là cứ đăng luôn lên rồi bảo, mọi người ơi đọc đi, cuốn này thiệt hay, hay lắm.

Tình yêu, hiện thực, sự u ám đắng cay hay mất mát, dự cảm về tương lai trong câu chuyện khiến mình đau lòng chết mất. Đây là một cuốn sách rất dễ khiến cho người ta sinh lòng đồng cảm. Và mình, khi đọc sách, mình như nhìn thấy hình ảnh không chỉ của mẹ, mà cả bố mình trong này. Những lo âu, trăn trở và tình thương mà bố mẹ dành cho con cái, mình chưa bao giờ biết rằng thì ra tình yêu lại có thể khiến cho người ta buồn đến vậy.

_

“Con gái đã bước ra từ cuộc đời tôi. Đứa trẻ được sinh ra và nuôi nấng trong tình yêu thương chăm sóc vô điều kiện. Vậy mà giờ đây nó cư xử như chẳng có mối liên hệ gì với tôi hết. Nó cư xử như thể bản thân nó tự mình sinh ra, lớn lên và trưởng thành.”

_

Cách đây không lâu mình đọc được một câu, đại ý rằng đến một lúc nào đó, bố mẹ sẽ thôi không hỏi bao giờ bạn về nhà, vì bố mẹ biết rằng cuộc đời của bạn đã đi theo hướng mà bố mẹ không còn can thiệp được nữa. Người mẹ trong “Về nhà với mẹ” đã nhận ra điều ấy, và nó đã làm bà bất lực, đau đớn xiết bao. Ngay cả lời nói “Về nhà với mẹ đi con” khi thấy con gái đang phải gánh chịu quá nhiều áp lực từ xã hội, từ định kiến bà cũng không thể nói ra được. Sẽ thế nào đây khi con gái phải một mình chống chọi với xã hội? Sẽ thế nào đây nếu mai sau con gái già đi, trở nên ốm yếu và già nua nhưng lại không có ai chăm sóc? Sẽ thế nào đây, nếu như con gái sẽ sống những chặng cuối cuộc đời một cách vất vả như mình?

“Về nhà với mẹ” được kể theo góc nhìn của “mẹ”, một điều dưỡng lớn tuổi, luôn sống trong âu lo và suy nghĩ về cuộc sống túng thiếu, những mối lo về sức khoẻ và cả tương lai mai sau của con gái. Vì sự cách biệt tuổi tác, suy nghĩ và ảnh hưởng của những định kiến xã hội nên hay mẹ con thường hay xung khắc nhau, thế nhưng sau tất cả, vẫn là tình yêu: mẹ không chối bỏ con gái chỉ vì cô lớn lên không như cái cách mà bà muốn.

“Về nhà với mẹ” là một cuốn sách rất hay, rất ý nghĩa, dung lượng nội dung chỉ hơn hai trăm trang sách nhưng đã truyền tải biết bao điều. Mình đã khóc khi đọc những đoạn người mẹ chăm sóc cho bà cụ Jen ở viện dưỡng lão – người dành cả đời để giúp đỡ những người không hề quen biết với mình để rồi cuối đời sống trong cảnh cô độc không ai quan tâm; và từ việc chăm sóc cho Jen, bà cũng nghĩ đến mình, và cả cuộc đời mai sau của con gái. Vì sao người ta lại cứ cho đi mà không đòi hỏi một sự nhận lại nào, tại sao cuộc đời lại bất công với những người tốt bụng như vậy, những người như Jen? Mình sụt sịt không thôi khi người mẹ nhận ra những dấu hiệu thoái hóa của cơ thể bởi tuổi tác, khi bà chạy đi tìm con gái trong màn mưa và phải nghe những lời kỳ thị chỉ vì con gái bà là đồng tính. Mình cảm động vô cùng khi biết cô con gái và bạn gái của cô ấy đã trải qua bảy năm cùng nhau và luôn chăm sóc người kia, khi biết họ bất chấp tất cả vì muốn đòi lại công bằng cho những người như mình. Tim mình thắt lại khi đọc những đoạn hội thoại bất lực của mẹ và con gái, dù mỗi người đều muốn tốt cho đối phương nhưng rốt cuộc lại làm tổn thương nhau…

Rất nhiều, rất nhiều.

Tình cảm gia đình, tình yêu, cách con người ta đối xử với nhau, định nghĩa về “nhà”, về “gia đình” trong “Về nhà với mẹ” đều khiến mình phải suy nghĩ, sinh lòng mến yêu và đồng cảm. Rồi mình lại nghĩ, khi mà tiễn mình lên xe bắt đầu cuộc sống đại học, có phải bố mẹ mình cũng đã buồn như vậy, khi nghĩ rằng ngày sau, bố mẹ sẽ không thể bên mình được nữa. Gần đây khi gọi điện cho bố mẹ, bố mẹ thỉnh thoảng lại hỏi mình bao giờ về nhà, vì mùa hè đã sắp qua rồi.

Rồi về sau, có thể bạn sẽ đi rất nhiều nơi, có cuộc sống riêng của mình. Bạn có thể tìm một nơi trú chân hay một góc ấm cúng cách xa ngôi nhà thuở ấu  hàng nghìn dặm. Nhưng mà ở nơi đó, sẽ luôn có bố mẹ đợi bạn, sẵn sàng dang tay ôm lấy bạn, dù bạn có thế nào, hay là trở thành ai chăng nữa.

Nơi nào có tình yêu, nơi ấy chính là nhà.

Đêm qua mình đã đặt xe, tuần tới mình sẽ về nhà. :')

Instagram: @_satohsai