REVIEW “TRONG ĐÁY MẮT TRỜI XANH LÀ VĨNH VIỄN” – Xuân Quỳnh
Mua vì yêu Xuân Quỳnh, mua vì bìa sách đẹp đến nghẹt thở.
Nếu như với những ai chỉ đọc Sóng, cái cảm nhận là tình yêu của bà nên thơ, nhẹ nhàng nhưng vô cùng sâu đậm. Có cả sự nồng nhiệt lẫn những ưu tư trăn trở. Có cả sự khát khao cháy bỏng lẫn những băn khoăn khắc khoải. Thì khi biết rõ hơn về cuộc đời của bà và cả người thương yêu bà-Lưu Quang Vũ, thì lại càng hiểu hơn, ngưỡng mộ hơn tình cảm “sóng” trào dạt dào trong từng câu thơ ấy. Xuân Quỳnh có lẽ là người phụ nữ vô cùng hạnh phúc, bởi từ giây phút đầu tiên đến lúc cuối đời, bà vẫn luôn được sống trong tình yêu vô bờ của chồng. Những bức thư tay với dòng chữ thân thương mộc mạc như không thể chứa nổi tình thương của cả hai người suốt 15 năm gắn bó. Khi đọc mục lục quyển sách này, điều làm mình phấn khích nhất chính là những bức thư tay chưa từng được công bố. Và không ngoài mong đợi, “Quỳnh thương yêu”, ” Quỳnh nhớ thương”, “Anh nhớ thương của riêng em” quả thật đã làm mình rung động, lại một lần nữa cảm thấy thứ tình yêu đang đập rộn rã nơi ngực trái dâng lên như sóng cuộn trào.
Là một người mẹ đã có 2 con, có lẽ đó là lý do mà mình đồng cảm và vô cùng yêu thích những trang nhật ký và những lá thư Xuân Quỳnh gửi cho bé Mí. Mình cũng hay viết thư cho con, dù bé còn chưa biết đọc, nhưng mình cứ viết ra đó, cất để dành cho sau này con lớn.
Có thể nói đây là quyển sách tràn ngập tình yêu, tình mẫu tử, tình đôi lứa vợ chồng, tình yêu nước. Nó không là một quyển sách hoàn chỉnh như bình thường. Nó chỉ là những trang nhật ký vụn vặt, những câu chuyện có đôi khi là đứt quãng, là những lá thư đi thư về. Không nhân vật chính – phụ, không cốt truyện sâu sắc. Quyển sách như món quà gửi tặng Xuân Quỳnh, gửi tặng những ai yêu quý bà, trân mến tình thương và cuộc đời của bà.
Với mình thì mình yêu quyển sách này thật sự, gửi mọi người bài thơ cuối cùng của Lưu Quang Vũ viết tặng cho Xuân Quỳnh. Ngày bà nằm viện còn ông thì đang trên máy bay để về với trái tim ấm áp của mình:
Có phải vì mười lăm năm yêu anh
Trái tim em đã mệt?
Cô gái bướng bỉnh
Cô gái hay cười ngày xưa
Mẹ của các con anh
Một tháng nay nằm viện.
Chiếc giường trắng, vách tường cũng trắng
Một mình em với giấc ngủ chập chờn
Thương trái tim nhiều vất vả lo buồn
Trái tim lỡ yêu người trai phiêu bạt
Luôn mắc nợ những chuyến đi, những giấc mơ điên rồ, những ngọn lửa không có thật
Vẫn là gã trai nông nổi của em
Người chồng đoảng của em
15 mùa hè chói lọi, 15 mùa đông dài
Người yêu ơi
Có nhịp tim nào buồn khổ vì anh?
Thôi đừng buồn nữa, đừng lo phiền
Rồi em sẽ khoẻ lên
Em phải khoẻ lên
Bởi ta còn rất nhiều dặm đường phải đi
Nhiều việc phải làm nhiều biển xa phải tới
Mùa hè náo động dưới kia
Tiếng ve trong vườn nắng
Và sau đê sông Hồng nước lớn
Đỏ phập phồng như một trái tim đau
Từ nơi xa anh vội về với em
Chiếc máy bay bay dọc sông Hồng
Hà Nội sau những đám mây
Anh dõi tìm: đâu, giữa chấm xanh nào
Có căn phòng bệnh viện nơi em ở?
Trái tim anh trong ngực em rồi đó
Hãy giữ gìn cho anh
Đêm hãy mơ những giấc mơ lành
Ngày yên tĩnh như anh luôn ở cạnh
Ta chỉ mới bắt đầu những ngày đẹp nhất
Vở kịch lớn, bài thơ hay nhất
Dành cho em, chưa kịp viết tặng em
Tấm màn nhung đỏ thắm
Mới bắt đầu kéo lên
Những ngọn nến lung linh quanh giá nhạc
Bao nỗi khổ niềm yêu thành tiếng hát
Trái tim hãy vì anh mà khoẻ mạnh
Trái tim của mùa hè, tổ ấm chở che anh…
7-5-1988