Cảnh báo: Spoil nhẹ
“ĐỈNH!!”. Đó là suy nghĩ hiển hiện trong đầu tôi nhiều nhất khi đọc cuốn sách này. Tôi biết là sensei luôn có những đề tài vô cùng mới lạ, kể cả các vụ án cũng luôn có những thủ đoạn gần như không tưởng, tinh vi và bất ngờ đến mức tôi thật sự không thể không cảm thán! Tại sao tác giả có thể nghĩ ra đến mức đó, tại sao lại tài tình đến như thế?? Đến bây giờ, khi gấp cuốn sách lại thì những suy nghĩ đó vẫn không ngừng xoay vần trong tôi. Trộm nghĩ, nếu tác giả trinh thám tài ba này mà thực hiện một vụ án, có khi nào, nó sẽ trở thành một tội ác hoàn hảo không? (ngàn lần xin lỗi idol vì đã có suy nghĩ đó ahuhu)
Mở màn là một vụ án có motuyp khá quen thuộc trong truyện trinh thám: Một người đàn ông chết vì trúng độc thạch tín, bên cạnh là cốc cà phê đổ lênh láng, nghi phạm chính của vụ án là vợ và cô nhân tình, nhưng cả hai đều có những bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo. Toàn là những chi tiết quá sức quen thuộc nhỉ, và có lẽ vì thế mà tôi đã vô thức mà xuất hiện một lối mòn trong suy nghĩ, ừ thì chắc cũng chỉ là quá trình điều tra vụ án, lật tẩy bằng chứng ngoại phạm ấy mà… Nhưng không, nếu chỉ đơn giản đến thế thì cuốn sách này đã không khiến tôi phải ngấu nghiến chỉ trong nửa ngày, và không thể kìm nén để viết nên những dòng suy nghĩ đang hỗn loạn trong trí óc mình.
Theo cá nhân tôi, thì một trong những điều khó nhất khi viết trinh thám, đó là tác giả hé lộ hung thủ ngay từ đầu, và phải làm sao để níu chân người đọc, nếu không phải vì ham muốn tìm ra hung thủ đây? Đó sẽ phụ thuộc vào bức màn bí mật được kéo lên, và những thủ pháp gây án tinh vi như thế nào, không phải chính là vậy sao. Higashino Keigo đã xử lý hoàn hảo những điều đó, không chỉ vậy, ông còn hé lộ những điều khiến người đọc không thể không ngỡ ngàng, những điều thật sự không ai có thể nghĩ ra. Đọc cuốn sách này, tôi lại có cảm giác mình đi trên một sợi dây bị chi phối vậy, chông chênh và có thể “té” bất cứ lúc nào.
Ai mà có thể nghĩ ra được chứ!! Ngay từ tiêu đề cuốn sách: Sự cứu rỗi của thánh nữ, đã nói lên rất nhiều vấn đề, tại sao lại là thánh nữ? Và tại sao lại là cứu rỗi chứ? Rốt cuộc cô ta có thể cứu rỗi điều gì đây, khi chính mình lại là hung thủ giết người? Làm sao lại có thể ngờ được, một tội ác lại có thể tinh vi, thậm chí gần đạt mức hoàn hảo tới vậy chứ. Kể cả những chồng chéo của quá khứ, tôi thật sự đã bị tác giả “đánh lừa” không ít lần, không phải vì thủ đoạn, mà chính là vì những điều quá khứ tưởng chừng không hề liên quan đến vụ án, kể cả những tình huống, rất nhỏ, rất bình thường, nhưng sau khi có câu trả lời cuối cùng, thì tất cả lại kết nối hoàn hảo với nhau, tựa như một kiệt tác nghệ thuật, một sản phẩm “patchwork” vậy, thoạt nhìn chỉ là những miếng vải nối ghép ngẫu hứng với nhau, nhưng khi hoàn thiện lại tạo nên một bức tranh tuyệt vời!
Truyện không hề có một chi tiết nào dư thừa, tất cả dù là vô tình, hay nhỏ bé nhất, đều được nhắc đến một cách vô cùng tinh tế, những luống hoa, những cuộc gặp mặt, hình ảnh một người nội trợ hoàn hảo của gia đình… đều mang trong mình một mảnh ghép cho câu trả lời. Đây là phong cách đặc trưng của tác giả, nhưng quả thật, trong cuốn này thì phong cách ấy được thể hiện rõ nét và đạt hiệu quả tối đa! Những điều đó khiến tôi ấn tượng, và cả ngỡ ngàng, đến mức nó còn nổi bật hơn cả hình ảnh của bộ ba Kusanagi – Yukawa và Kaoru trong tâm trí tôi lúc này. Thật may là nhờ vậy mà hình ảnh Kusanagi trong mắt tôi không còn khiến tôi bực bội như ở nửa đầu truyện.
Một lần nữa, hình ảnh người phụ nữ trong truyện của sensei lại khiến tôi thấy lạnh gáy và sợ hãi. Mượn lời của Yukawa vậy: “Nhưng phụ nữ đáng sợ thật đấy. Có thể nghĩ ra được thủ thuật gây án đầy mâu thuẫn và bất hợp lý đến mức ấy.” Đúng vậy, một tội ác tưởng như chỉ có thể xảy ra trên lý thuyết, thực tế lại bất khả thi, nhưng đúng vậy, nó vẫn diễn ra một cách hoàn hảo đến không tưởng. Không chỉ thủ đoạn tinh vi, mà hung thủ còn phải đánh đổi đến vậy, kiên nhẫn đến thế, đúng là… đáng sợ!
Tôi không đặt quá nhiều kỳ vọng khi cầm cuốn sách này lên, và thật bất ngờ, nó lại đem đến cho tôi một trải nghiệm tuyệt vời và choáng ngợp đến vậy, cảm giác đó lần gần đây nhất tôi có được ở tác phẩm của sensei là cuốn Ác Ý, và thật tuyệt vời, một cuốn sách dường như không nổi bật bằng Ác Ý lại có thể hay đến bất ngờ như vậy! Một lần nữa, tôi lại lạc trong thế giới ảo mà thực, thực mà ảo của Keigo. Ông luôn biết cách biến những điều tưởng như mơ hồ, ảo mộng thành những điều thực tế và cụ thể đến không ngờ!