Mỗi trang cuối cùng của cuốn sách gấp lại luôn để lại cái dư vị nuối tiếc, chút hụt hẫng níu lòng.
Đọc Rừng Nauy xong, cảm tưởng quãng thời gian tuổi trẻ của những thiếu niên ấy mang một màu xám ảm đạm, là hóa thân của mùa đông lạnh lẽo heo hút ở một vùng xa hẻo lánh. Con người đơn độc, khiếm khuyết, bấu víu lấy nhau trong thế giới riêng mình, nương tựa cùng nhau chống chọi với thế giới bên ngoài, thế giới “loài người” xa lạ, bộn bề, hổ lốn, đầy những dối trá… Họ tự khép mình, đơn độc mỏng manh cuộn mình thành những cái kén, dù méo mó nhưng mang đến cảm giác an toàn. Thanh xuân mỗi người dù mãi 17, 20 hay 30 40, họ đều mang nỗi đau riêng, đều tổn thương, vụn vỡ,… Niềm an ủi duy nhất, niềm vui duy nhất, lí do duy nhất để tiếp tục sự sống là họ có nhau, chỉ cần họ hiểu nhau, người ngoài kia, chẳng là gì, chỉ là loài người xa lạ bắt buộc phải tiếp xúc, phải sống cùng. Tất cả chỉ có thế. Tôi thảng thốt, đau lòng, nuối tiếc cho mỗi linh hồn, trước cái chết hụt hẫng của Kizuki, Naoko. Phải chăng đó là cách duy nhất họ có thể phản kháng với đời sống? Cách duy nhất để trốn tránh sự thật, cách duy nhất để giữ lại cái trong trẻo ít ỏi cuối cùng.
Mạch truyện nhẹ nhàng kéo dài mang niềm nhớ thương man mác, nỗi đau tuổi trẻ, giữa xã hội Nhật Bản những năm đầu thế kỉ 20. Tôi trăn trở, nghĩ về năm tháng tuổi trẻ đang trải qua, ngày tháng sau này, hi vọng sẽ không hối tiếc mất mát như họ.
Còn vấn đề nữa, phải chăng tôi chưa đủ lớn để hiểu, vì chưa trải qua chăng? Xuyên suốt truyện tình dục luôn gắn với tình cảm tuổi trẻ. Tôi cho rằng đó là lẽ tự nhiên, nhu cầu sinh lí hết sức bình thường. Nhưng có phải quá trần trụi? Ý tôi là ngôn từ phải chăng nên ý nhị hơn, vừa mở rộng đối tượng đọc vừa không thơ mộng hóa sự thật. Chúng ta phải thừa nhận đó là lé bình thường, là phương thức quyện hòa hai cá thể cả thể xác lẫn tâm hồn tuyệt diệu, nuôi dưỡng tình yêu, cũng rất thiêng liêng mà tạo hóa đã ban tặng. Nhưng dù sao cũng là nghệ thuật, lời văn tinh tế ý nhị sẽ dễ dàng đến với đông đảo độc giả mọi lứa tuổi.
Đọc được Rừng Nauy là may mắn, là trải nghiệm tuyệt vời, là hành trình đầy ý nghĩa. Haruki Murakami đã thức dậy cảm xúc tuổi trẻ một thời sống động, là con sóng chảy mãi xuyên suốt mọi khoảng cách thời gian, chảy mãi từ vùng đất mặt trời mọc đến mọi địa tầng Trái đất. Nó là một cuộc cách mạng trong tâm tưởng, sẽ khuấy động thế giới tâm hồn bạn. Có thể bạn nên chuẩn bị tâm lí trước khi đọc nó vào những ngày thu thế này ở Hà Nội. Bởi tôi phải mất mấy ngày mới thôi nỗi buồn bảng lảng đeo bám, niềm mất mát không tên.
Một tuổi trẻ đầy hoang hoải của những con người khiếm khuyết, đơn độc, dễ tổn thương,với những câu chuyện tình yêu đầy day dứt của các nhân vật trong truyện: mối tình tay ba giữa anh chàng Wantabe với Naoko và Midori, vòng tay ấm áp của chồng Reiko, câu chuyện tuổi trẻ năm 17 của ba con người Kizuki – Naoko- Wantabe,…
Tôi cá bạn sẽ không hề lãng phí thời giờ khi đọc cuốn sách.