Review “Quán canh bò hầm của kẻ cắp quá khứ” – Youngtak Kim
Liệu rằng thứ hạnh phúc đạt được khi ta cướp nó từ tay người khác có thực sự gọi là hạnh phúc?
Truyện mở đầu bằng bối cảnh Hàn Quốc năm 2063, thời điểm con người đã sở hữu những thiết bị khoa học kỹ thuật tiên tiến cùng với một kỹ thuật đáng mơ ước: kỹ thuật du hành thời gian. Tuy nhiên, hầu hết bối cảnh của tác phẩm giả tưởng này diễn ra ở thì hiện tại, năm 2019. Và bạn cũng đừng bị lời giới thiệu sách hay cái bìa dễ thương đánh lừa, vì đây không phải một tiểu thuyết du hành thời gian đơn giản như bạn nghĩ.
Vào năm 2063, Woo Hwan, một người đàn ông bốn mươi tuổi, xuất thân từ cô nhi viện, làm phụ bếp tại một quán canh bò, đang sống một cuộc đời chẳng có quá khứ cũng chẳng cần tương lai, một cuộc đời mà như anh ta nói rằng “Có chết cũng không sao, nhỉ”. Đột nhiên một ngày, ông chủ quán đề nghị anh hãy quay về quá khứ, tìm lại bí quyết món canh bò tuyệt đỉnh mà ông ta đã ăn từ ngày xưa. Du hành thời gian có một rủi ro đó là thiệt mạng và không thể quay lại, nhưng Woo Hwan vẫn quyết định đi. Trên con tàu trở về cùng anh là Kim Hwa Young, một thanh niên thân thế bí ẩn, làm nhiệm vụ trở về cùng thời điểm đó để giết một người mà cậu ta thậm chí còn chưa biết mặt. Như một sự tình cờ, Woo Hwan vào làm tại quán canh bò của chính ông ngoại mình, và gặp gỡ bố và mẹ tương lai của mình. Cùng họ trải qua những tháng ngày vô ưu vô lo, Woo Hwan chợt nhận ra, tại sao mình không có quyền được hạnh phúc, và anh đưa ra một quyết định mãi mãi thay đổi cuộc đời của nhiều người.
Câu chuyện nếu chỉ đơn giản như vậy thì tiểu thuyết này cũng đã không dầy vậy. Song song với hành trình của Woo Hwan là câu chuyện về hai thanh tra Yang và Kang (viết họ cho ngắn chứ tên 2 anh này đều 3 chữ, giống như tất cả nhân vật trong truyện này, và đó là một thử thách khi đọc quyển này vì xuất hiện khá nhiều nhân vật với tên tiếng Hàn tận 3 chữ) đang điều tra vụ án nạn nhân bị giết bằng tia laser (lại tình cờ dính dấp đến người bố ở thì hiện tại của Woo Hwan). Liên tiếp sau đó là những vụ án bí ẩn xảy ra, trong não nạn nhân có cấy một con chip kỳ lạ, hung thủ xuất hiện trên CCTV có khả năng dịch chuyển tức thời, và tất cả những điều này dẫn đến đầu mối là một nhân vật bí ẩn họ Park, với một âm mưu to lớn vượt ngoài sức tưởng tượng của tất cả bọn họ.
Ưu điểm của tác phẩm này là nhịp truyện rất nhanh, khá cuốn, nên mặc dù dầy nhưng có thể đọc xong trong chỉ vài ba ngày. Truyện đưa ra rất nhiều chi tiết vụn vặt nhưng không chi tiết nào thừa cả, chúng đều liên quan mật thiết với nhau, và đến cuối truyện, tất cả các bí ẩn sẽ được tác giả gỡ nút thắt, và độc giả sẽ cảm thấy nút thắt đó là hợp lý. Tuy nhiên, cái kết truyện có lẽ khiến nhiều độc giả không hài lòng. Trùm cuối bị hạ sao mà hơi trớt quớt. Nội tâm nhân vật anh bố trẻ của Woo Hwan thay đổi xoành xoạch mà không hiểu được là tại sao. Và kết thúc dành cho một nhân vật tay đã vấy máu quá nhiều, nhưng cuối cùng vẫn không có một sự trừng phạt nào rõ ràng cả. Hay là ta có thể hiểu rằng, cả phần đời trước đó và sau đó của anh ta là đã dành để trả cho món nợ mà anh ta gây ra, chỉ trừ một tháng ngắn ngủi rực rỡ của mùa hè năm ấy, anh ta chưa bao giờ được nếm trải hạnh phúc thực sự cả.
Tác phẩm này nhuốm một màu u tối, nó vẽ ra một xã hội nơi hạnh phúc là thứ ta phải tranh đoạt từ tay kẻ khác, và có khi phải trả giá bằng cả mạng người. Ai cũng có quyền khát khao được mưu cầu hạnh phúc, nhưng giành giật lấy điều ấy từ người khác, đó liệu có phải là một cách? Đến cuối cùng của vòng xoáy, ai đã từng được hạnh phúc, ai phải trả nghiệp do mình gây ra, khi gấp sách lại, mỗi độc giả sẽ có cho mình một câu trả lời.