Review sách “Nếu gặp người ấy, cho tôi gửi lời chào” – Ichikawa Takuji
“Vì tôi lập dị, không giỏi giao tiếp xã hội, không có gì đặc biệt gọi là ưu điểm thì tôi vẫn là một kẻ hạnh phúc. Vì bên cạnh tôi có người công nhận một tôi như thế”
Hơn cả một cuốn tiểu thuyết tình yêu, đây là một cuốn sách về gia đình, về những người trẻ và về những đam mê cuộc sống…Đã có người từng nói với em rằng “Truyện của Ichikawa Takuji thích hợp đọc vào những ngày mưa, những ngày mình muốn sống chậm.” Thật sự đúng là như vậy, từng câu từng từ trong cuốn truyện này rất chậm, rất lãng mạn. Để em có những cảm nhận thật nhẹ nhàng về Satoshi, Karin và Yuji.
Về anh chàng Satoshi, theo em cảm nhận thì là một anh chàng khá nhút nhát, nhút nhát đến độ yêu thầm cô bạn Karin 15 năm. Vì hoàn cảnh cuộc sống, 15 năm họ mời gặp được nhau, 15 năm gián đoạn sợi tơ duyên. Satoshi theo đuổi niềm đam mê với những sinh vật nhỏ bé – thủy sinh. Còn Karin từ bỏ những danh vọng, hào quang nổi tiếng để được làm chính mình, để được ăn những chiếc bánh Chocolate Danish thỏa thích. Còn Yuji thích vẽ những bức tranh về rác, mặc dù nó khiến anh chàng không đủ kiếm sống.
Sau khi gặm nhấm từng câu từ trong cuốn sách, cảm giác như mình được sống trong một khu vườn mùa xuân gió nhẹ dịu mát. Như nuốt cả tất thảy dịu dàng vào trong người.