Bạn có bao giờ vỡ òa khi đọc câu chuyện của mình qua sách. Đó là nhưng dòng cảm xúc rất thật, rất sống động khi tôi đọc “Mẹ, thơm một cái” của Cửu Bả Đao.
Tác giả Đài Loan với tấm lòng hiếu thảo, tình yêu thương mẹ đã để lại trong lòng độc giả một bài học nhân văn sâu sắc. Dưới ngòi bút sinh động của Cứu Bả Đao, câu chuyện cả gia đình cùng mẹ vượt qua sóng gió đã gây xúc động mạnh đến độc giả Trung Quốc lúc bấy giờ.
Xuyên suốt quyển sách không chỉ là hành trình cùng mẹ vượt qua bệnh tật mà còn xen lẫn là những câu chuyện ấu thơ được tác giả kể lại mà tôi chắc hẳn ai trong chúng ta cũng thấy mình là nhân vật chính qua từng câu văn. Mẹ của Cửu Bả Đao là một hình mẫu người mẹ điển hình với sự hy sinh và yêu thương con vô hạn. Mỗi người mẹ đều luôn có một tình yêu vĩ đại như vậy, nó đẹp hơn tất cả những tình cảm trên thế gian này. Họ luôn luôn hy sinh cả cuộc đời của mình để đổi lấy hạnh phúc cho con cái. Dù cho tình trạng của gia đình khó khăn thế nào, nợ nần chồng chất ra sao mẹ của Cửu Bả Đao vẫn không hề đắn đo khi chi tiền học thêm cho con. Tôi thật sự xúc động bởi hành động này của mẹ tác giả, vì bà ấy giống hệt mẹ tôi. Nhưng tôi và Cửu Bả Đao không giống nhau, anh ấy là một đứa trẻ thông minh còn tôi lại là một đứa bé chậm tiến, khiến mẹ không khỏi lo lắng khi tôi cắp sách đến trường. Vậy nên mẹ tôi còn phải chật vật hơn rất nhiều để nuôi nấng một đứa trẻ như tôi nên người.
Thế nhưng sự lờ mờ nhận ra tình trạng thiếu thốn của gia đình là một động lực thúc đẩy cho ba anh em nỗ lực tạo nên kỳ tích báo đáp những kỳ vọng ấy. Cửu Bả Đao sau mỗi lần đạt được một thành tựu văn học dù lớn hay nhỏ đều ôm lấy mẹ và nói: “Mẹ con vĩnh viễn không quên dáng vẻ mẹ đội mũ dắt xe cái ngày đưa con đến tòa Nhật báo quốc ngữ”. Người mẹ với dáng vẻ nhỏ nhắn dắt chiếc xe đạp cũ kỹ và cậu con trai đến tòa soạn mỗi thứ bảy đã thành động lực, để anh trở thành nhà văn lãng mạn được cư dân mạng yêu thích nhất. Một đứa con hiếu thảo, tài năng như tác giả luôn là một niềm mong ước với mỗi bà mẹ.
Và mẹ người luôn mong anh đạt được những điều tốt đẹp ấy, luôn vui hơn khi cả anh khi nghe những tin vui ấy, luôn tự hào về anh. “Bởi vì, mẹ là người duy nhất trên đời này không cảm thấy ngưỡng mộ hay đố kỵ trước những thành tựu tâm huyết của tôi”. Tình cảm của mẹ giản dị là thế nhưng chân thành để cảm kích suốt đời, có thể bên ngoài xã hội quay cuồng ngoài kia khinh bỉ bạn rằng bạn chỉ là kẻ ăn may. Nhưng với một người phụ nữ đặc biệt nào đấy vẫn luôn thì thầm rằng “Mẹ biết thành công của con hôm nay chính là mồ hôi và nước mắt của ngày hôm qua”.
Mỗi chúng ta đều dựa vào mẹ như một lẽ dĩ nhiên mà quên mất rằng việc mẹ yêu thương ta vô điều kiện cần được đáp lại bằng sự hiếu thuận. “Thấm thoát, 6 năm qua hầu như ngày nào mẹ cũng phải vất vả dậy sớm từ 5 giờ gọi con trai dậy học bài. Mẹ luôn hiểu nhầm rằng thành tích của con cao là do đầu óc con thông minh, chăm chỉ học hành, mà quên mất chính mình đã đóng một vai trò rất quan trọng trong đó”. Bởi vì thành tích học tập của tôi cũng kém như tác giả, nên ngoài việc học gấp đôi người khác cũng không có cách nào cả. Mỗi sớm mẹ tôi đều đặn thức tôi dậy lúc 4 giờ, pha cho tôi một ly sữa và chiếm lấy giường của tôi chợp mắt một lát trước khi chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Thật sự tôi rất muốn nói với cả thế giới rằng “Khúc khải hoàn hôm nay, thành tích của tôi hôm nay đều phủ đầy bằng những sáng sớm gật gù của mẹ tôi đấy”.
Chúng ta không nghĩ hay không dám nghĩ đến lúc mẹ rời xa cho đến khi cảm nhận được nó đang đến gần. “Nếu xảy ra tình cảnh con báo hiếu mà song thân còn đâu nữa, thật khó tưởng tượng tôi sẽ làm sao ngăn nổi nước mắt, cũng không biết liệu tôi có vì quá đỗi mất mát mà đánh mất phần lớn cảm xúc hay không. Nhưng những thất vọng đó không thể thỏa mãn hạnh phúc mà mẹ mong mỏi. Vì vậy tôi phải phá vỡ cái kén, mỗi đứa con đều phải phá vỡ cái kén”. Gia đình luôn là trạm dừng yêu thương của những hành trình, và điều đặc biệt hấp dẫn là bạn có thể đi đến trạm yêu thương bất cứ lúc nào bạn muốn. Bởi vì ở đó vẫn có một người rõ ràng mong ngóng bạn mỗi ngày nhưng lại sợ phiền đến bạn đấy. “Nhưng phần lớn người đọc đến chương này, cảm nhận được cái kén sờ sờ trước mắt nhưng vẫn sẽ không nhấc điện thoại gọi về nhà. Bởi vì luôn có việc chính phải làm”.
Cuốn sách này dành cho những ai vẫn đang dửng dưng với tình yêu thương của mẹ, mải mê tìm kiếm hạnh phúc bên ngoài. Chúc bạn tìm thấy câu chuyện yêu thương mẹ của riêng mình, và nhớ sớm trở về nhà ôm lấy mẹ và nói ” Cảm ơn mẹ, vì mẹ là mẹ của con”.