“Tóm lại đó là kẻ hoàn toàn không ngại việc giết người và cũng chẳng sợ bị bắt”. Hắn cũng không sợ để lộ mặt, không quan tâm đến việc xóa dấu vết, che giấu hành tung, đánh lạc hướng điều tra. Không gì cả. Hắn chỉ có một mục tiêu duy nhất: báo thù, như những con android của tiến sĩ Gero được chế tạo với lý do duy nhất để tồn tại – tìm và diệt Son Goku.
“Thủ phạm vụ án lần này đã khiến các cảnh sát phải ôm một nỗi sợ thường”. “Quái vật to lớn ngâm đen đó đã đuổi đến sát lưng anh. Nó cầm theo cây lao và không tỏ chút gì mệt mỏi. Cơ bắp nó cuồn cuộn sức sống”. Đó đúng là một thứ vũ khí hoàn mỹ, một vai ác thú vị cho một quyển sách có thể nói là nhiều hành động và bạo lực nhất của Keigo mà mình từng đọc.
Bốn ngôi sao thể thao trong các bộ môn khác nhau bỗng dưng trở thành đối tượng săn đuổi của “vũ khí hoàn mỹ”. Họ cùng chia sẻ bóng đen quá khứ, nhưng mỗi người có lựa chọn khác nhau trước khủng hoảng hiện tại. Cả quyển sách là hành trình truy đuổi của kẻ thủ ác lạ thường – hành động không theo lẽ thường và vì thế rất dễ để cảnh sát ráp nối các manh mối, suy luận đến đâu đúng đến đấy, chỉ có điều họ luôn chậm hơn một bước. Yếu tố điều tra, trinh thám vì thế chỉ là phụ. Đất diễn nhiều nhất dành cho các cuộc rượt đuổi và đối mặt, cho đến cú twist cuối cùng.
Quyển này cho mình cảm giác hồi hộp, muốn lật cho mau mà sợ hết. Kẻ ác hành động không theo khuôn mẫu, không thể đoán trước, mang lại sự kịch tính. Đôi lúc mình lại thấy muốn ủng hộ kẻ thủ ác (hãy cố tìm được con mồi và xử nó nhé). Phần cuối không khí rất điện ảnh, có twist kiểu Keigo dù mình nghĩ một số bạn tinh ý chắc cũng đoán được phần nào. Truyện xuất bản năm 92 mà tác giả nói khá nhiều về máy tính, và lại có các ngụ ý về tinh thần thể thao – dù sao kỹ thuật công nghệ và thể thao cũng là chủ đề đã xuất hiện trong nhiều sách của Keigo.
Tuy thích cách Keigo tạo ra nhân vật “vũ khí hoàn mỹ” (vì sao con người mà gọi là vũ khí, cũng là 1 cách gây tò mò), mình cho rằng hành trình tìm và diệt của nó cũng quá nhiều may mắn. Nhưng điều đó không ảnh hưởng nhiều đến việc mình thích cảm giác đọc quyển này. Cũng có thể nói rằng nó giống xem một bộ phim hành động cực kỳ cuốn hút ở rạp, nhưng về nhà ngủ một giấc sáng lại không nhớ gì nhiều. Nhưng có hề chi, khi quan trọng là ta đã có được cảm giác thích thú đã có trước đó?
Instagram:xuxudocsach