“Hung khí hoàn mỹ” được Nhã Nam ra mắt trong thời điểm cận kề với một quyển khác cũng của Higashino Keigo là “Nhà ảo thuật đen và vụ án mạng tại thị trấn không tên”. Cả hai cuốn sách này đều không được viết trong thời kỳ hoàng kim của tiên sinh, cũng không thuộc những tựa sách được đánh giá cao và có sức nặng trong kho tác phẩm đồ sộ của Higashino Keigo. Chính vì thế mình chỉ đặt mục tiêu là đọc để cho biết chứ không kỳ vọng nhiều. So với cuốn “Nhà ảo thuật đen…” thì cuốn “Hung khí hoàn mỹ” kém hấp dẫn hơn với mình về mọi mặt. Vậy sau khi đọc xong, mình có thay đổi đánh giá và suy nghĩ về nó không?
Câu trả lời là có, nhưng chỉ một ít. Với mình, “Hung khí hoàn mỹ” chỉ dừng ở mức tạm ổn trong tất cả những trải nghiệm đọc sách của tiên sinh trước đây. Nó chỉ có một vài ưu điểm, còn hạn chế thì nhiều hơn. Tuy nhiên, đây vẫn là một tác phẩm có thể đọc mà không sợ phí thời gian hay công sức. Trải nghiệm tuy không quá xuất sắc nhưng tựu trung lại đó vẫn là một câu chuyện hay và chỉn chu.
Cốt truyện của “Hung khí hoàn mỹ” khá đơn giản với mô-típ quen thuộc nói về chuyện lỡ tay gi.ết người và kế hoạch trả thù nên thiết nghĩ mình cũng không cần phải tóm tắt lại. Chủ đề của truyện thì xứng đáng nhận được một điểm cộng vì một lần nữa Keigo tiên sinh lại đưa vào khai thác câu chuyện trinh thám trên một lĩnh vực khác đó là thể thao, là cuộc sống phía sau hào quang của giới vận động viên, vấn nạn sử dụng doping cũng như việc ứng dụng y học trong thể thao. Nhìn chung thì đọc sách của Higashino, bạn sẽ luôn bất ngờ vì tiên sinh liên tục đưa ta đến với rất nhiều lĩnh vực và các khía cạnh khác nhau trong đời sống, chứng tỏ sự hiểu biết sâu rộng của ông. Ngoài ra, đối với tác phẩm này, Keigo tiên sinh còn cho thấy khả năng viết truyện hành động của mình. Cả câu chuyện là một cuộc rượt đuổi của các nhân vật với nhau, đã được Higashino Keigo mô tả một cách khá chi tiết và kỹ càng các phân đoạn hành động, sát hại, đánh nhau,…như những thước phim hành động. Từ đó tạo ra sự hồi hộp, không khí nguy hiểm, kịch tính được đẩy lên ở những đoạn cao trào. Đây là một trong những tác phẩm mà mình thấy tiên sinh tập trung phác hoạ khá kỹ hành động của nhân vật thay vì tâm lý, làm nên một luồng gió mới, tạo cho ta cảm giác như đang dõi theo một bộ phim hình sự, hành động mãn nhãn. Đó là một vài ưu điểm mà mình thấy ở tác phẩm này.
Và như đã nói, tác phẩm còn tồn tại khá nhiều điểm hạn chế. Cốt truyện đơn giản, tình tiết không quá lắt léo và được đẩy nhanh khiến ta không kịp ấn tượng với bất cứ nhân vật nào. Tâm lý nhân vật hay sự phát triển nhân vật là một điểm yếu trong tác phẩm này vì không được đầu tư xây dựng một cách đúng mức. Mặc dù sở hữu một chủ đề hay cùng thông điệp nhân văn, mang tính thời sự nhưng với những nhân vật không có chiều sâu, thời lượng để khai thác con người khá ít nên câu chuyện không thể đọng lại quá lâu trong lòng người đọc và không khiến họ phải ám ảnh hay suy nghĩ nhiều về nó. Nhân vật duy nhất mà mình cảm thấy thú vị đó chính là “hung thủ”, nhưng vốn dĩ nhân vật này đã đặc biệt sẵn rồi. Kể cả như thế thì với nhân vật này, đến cuối cùng cũng không được khai thác một cách trọn vẹn mặc dù có nhiều tiềm năng. Nói chung, đây là quyển sách đầu tiên mình đọc của Higashino Keigo mà lại khiến mình thất vọng về toàn bộ dàn nhân vật như vậy. Về plot-twist thì nó khá ổn nhưng lại không khiến mình quá kinh ngạc hay ồ lên thích thú. Nói cho vui thì phản ứng của mình đối với plot-twist đó kiểu: “à, plot-twist đây rồi, cũng ổn đó, đọc tiếp thôi” :)) Một điểm nữa đó là chính vì cốt truyện được đẩy quá nhanh, nội dung không quá dài với số trang trung bình (336 trang) nên tác phẩm cũng mắc nhiều lỗi logic cũng như khá cách biệt với thực tế, thể hiện ở chỗ các nhân vật suy đoán hành tung của nhau….”như thần” và dàn cảnh sát thì hay suy luận y hệt như hành vi của hung thủ, một phát ăn ngay; hung thủ thì tuy sở hữu những đặc điểm nổi bật dễ nhận dạng và mối nguy nằm ở mức độ liên tỉnh nhưng lại có thể hành động khá dễ dàng, ung dung tự tại, hay để lại dấu vết một cách vô tư :v Nói chung tác phẩm này cho thấy một Higashino Keigo mắc nhiều lỗi logic và phi thực tế hơn Higashino Keigo mà mình từng biết lol :)))
Kể từ plot-twist cho đến đoạn kết theo mình là được làm khá ổn dù không quá xuất sắc, cái kết khá thương cảm dù như mình đã nói là vẫn không đủ sức nặng hay làm ta trăn trở quá lâu. Sau khi đọc xong phần gần kết và phần kết, suy ngược lại tựa đề tác phẩm mình thấy khá hay và phù hợp, rất “hoàn mỹ”. Tóm lại, đây là một tác phẩm mà bạn có thể xử gọn trong một ngày hoặc lâu hơn thì chắc cũng chỉ tầm hai ngày là cùng. Tuy có nhiều điểm hạn chế nhưng với một số điểm hay như mình đã phân tích, “Hung khí hoàn mỹ” vẫn xứng đáng để được đọc. Tác giả nào cũng sẽ có những giai đoạn viết không tốt và những tác phẩm không quá xuất sắc. Rõ ràng để có được những “Phía sau nghi can X”, “Bạch Dạ Hành”, “Bí mật của Naoko”, “Phương trình hạ chí,…. Keigo tiên sinh đã trải qua rất nhiều những lần rút kinh nghiệm và trui rèn ngòi bút cùng tư duy của mình!