“Tình yêu đôi khi còn mạnh hơn cái chết.”
Cuốn tiểu thuyết cực kỳ lãng mạn này khiến mình đổ gục ngay ở những câu đầu tiên, những dòng đầu tiên và những chương đầu tiên. Valérie Perrin dẫn dắt mình tìm hiểu về cuộc đời của Violette Toussaint – một quản trang – một cuộc đời dường như chỉ toàn bất hạnh với mất mát khổ đau. Nhưng với sức mạnh diệu kỳ của tâm hồn, với sự xuất hiện của những con người đáng mến, với tình yêu dành cho cuộc sống, Violette đã có thể kiên cường sống tiếp, và làm lại cuộc đời của mình.
Hoa Vẫn Nở Mỗi Ngày với bối cảnh chính ở một nghĩa trang, một nơi dường như không có chút sức sống nào, nhưng Violette lại biến nơi này trở thành một vùng đất đẹp đẽ nhất, tình nghĩa nhất và êm dịu nhất. Bằng một cốc trà, vài chiếc bánh ngọt, những chú mèo, chú cún và sự sẻ chia, Violette tận tụy đối với từng người, từng bóng ma, từng ngôi mộ và mọi bông hoa trong nghĩa trang Brancion-en-Chalon. Đó là cách cô sống mỗi ngày, sau khi người chồng của cô bỏ đi không tung tích.
Cuộc sống của Violette đã có thể tiếp tục trôi qua trong yên bình, cho đến khi cô gặp Jules, biết được sự thật về người chồng của mình, về cái chết của con gái mình, và một lần nữa chìm đắm trong tình yêu ở độ tuổi 40. Một cái kết có hậu, đó chính là điều làm mình thêm yêu thích cuốn sách.
Cảm nhận của mình về Hoa Vẫn Nở Mỗi Ngày ngay từ khi mở sách ra đọc, đó là mùi của sự chết chóc và nỗi mất mát. Biết sao được, ai bảo nhân vật chính làm quản trang, mồ côi, rồi còn bị chồng bỏ… Nhưng càng đọc, mình càng thấy cuốn sách này trở nên lãng mạn, thi vị và đầy sức sống. Và chốt lại, mình có thể khẳng định đây là một quyển sách vô cùng lãng mạn, một quyển sách về sự hồi sinh và hơn hết, là về tình yêu. Quả là đối lập với bối cảnh một cái nghĩa trang phải không?
Sự đối lập này dần rõ ràng hơn ở những chương sau, và điều đó phù hợp với tâm lý của Violette, khi cô lại bắt đầu cảm nhận được hạt giống tình yêu nảy nở trong cơ thể mình. Nhưng nó cũng khiến Violette trở nên bối rối, day dứt và giằng co giữa việc tiếp tục sống với con người hiện tại, hay tin vào tình yêu và thay đổi vì tình yêu. Từ bỏ thói quen quả thực là một điều không hề dễ dàng.
Mắt xích của câu chuyện có lẽ nằm ở người chồng của Violette, Philippe Toussaint. Một anh chàng đẹp trai hào nhoáng nhưng sống chẳng ra sống, chỉ biết ăn chơi hưởng thụ và ngoại tình. Ôi một hình ảnh người chồng đáng ghét nhất trên đời và ngàn vạn lần đáng ghét hơn là cách anh ta đối xử với Violette và rời bỏ cô. Tuy nhiên, khi đọc xong câu chuyện, mình lại học được thêm một bài học đó là đừng vội phán xét bất kỳ ai nếu như chưa đặt mình vào hoàn cảnh của họ. Một người con trai được nuôi dạy trong một môi trường hết sức toxic, với người mẹ luôn ghim vào đầu anh ta triết lý: “con là nhất, không ai có thể bằng con”. Một tâm hồn bị tổn thương vì không thể đến với tình yêu của đời mình, và không hề biết cách thể hiện tình cảm với bất kỳ ai, kể cả vợ và con gái. Anh cũng chịu chung nỗi đau mất con, và hoàn toàn suy sụp khi biết được sự thật để rồi không thể đối diện với vợ mình nữa. Cả cuộc đời anh ta là sai lầm, và có lẽ quyết định đúng đắn nhất của anh, đó chính là việc đi gặp con gái mình.
Violette và Philippe, hai con người khiếm khuyết gặp nhau, và họ không thể sửa chữa cho nhau. Họ chỉ là những đứa trẻ chưa lớn khi bên nhau, và trong khi một người dần trưởng thành, người kia cứ mãi là một đứa trẻ. Một tình yêu đầy bi kịch và không thể sửa chữa. Một mối tình làm mình tiếc nuối nhất ở câu chuyện này. Sau khi biết được câu chuyện của Philippe, mình muốn hét vào tai Violette rằng: “Philippe thực sự yêu chị.” Tuy nhiên có lẽ mình không phải làm việc đó, vì Violette đã mở lòng với Jules, có lẽ vì chị ấy biết rằng mình đáng được trân trọng, đáng được yêu thương.
Bonus:
Chuyện tình của Irene và Prudent cũng là một mạch truyện khác của cuốn sách. Nhưng mình lại không thích chuyện tình này lắm, đầy mùi toxic và red flag.
Thương bé Leonine quá trời, và hận hai ông bà bố mẹ của Philippe