Review sách: HOA MỘNG ẢO – Higashino Keigo

Thứ Bảy, 16/09/2023

Một ngày mưa đầu tháng 7, mình xin chân thành cảm ơn Higashino Keigo tiên sinh vì “Hoa Mộng Ảo” lại là một tuyệt phẩm. Từ nay, mình sẽ gọi Ngài Keigo với biệt danh là tác giả của những quyển sách đã-cầm-lên-là-không-thể-bỏ-xuống-được.

Mình thần tượng Keigo khi đọc xong quyển “Điều kỳ diệu ở tiệm tạp hóa Namiya”, mình giới thiệu cho tất cả mọi người thích sách về nó, mình tặng cho những người mình yêu quý quyển sách đó và đó cũng chính là quyển  nhất mình đọc trong 5 năm trở lại đây. Ở , mình thích Higashino Keigo còn hơn cả Haruki Murakami vì lối hành văn gần gũi, không quá bác học nhưng chưa bao giờ thiếu đi sự tinh tế.

“Hoa Mộng Ảo”, giống như cái tên, cuốn sách này viết về một loài hoa tạo ảo giác, hay nói đúng hơn là một loại thuốc phiện khiến con người ta u mê và làm ra những hành vi không thể tha thứ nếu quá liều và quá phụ thuộc.

Và loại hoa được nhắc đến chính là hoa khiên ngưu vàng, loại hoa được giới yêu hoa gọi là hoa ảo mộng. Loài hoa mà theo như lời trích dẫn ở bìa sau sách: “Kẻ nào theo đuổi loài hoa mộng ảo, sớm muộn cũng sẽ hủy hoại bản thân mình”.

Tính nhân văn của câu chuyện đi liền với một thứ “di sản tiêu cực” – một thứ trách nhiệm gia tộc nặng nề. Chính bọn họ, những đứa con của những gia đình đó, là những con người nguyện gánh trách nhiệm không được báo đáp này để bảo vệ những người vô tội khỏi tác hại của loại hoa khiên ngưu vàng kia.

Hơn cả một cuốn truyện  thông thường, cuốn sách còn nhắc đến năng lượng hạt nhân và vấn đề tài năng. Cả hai vấn đề này là những điểm phụ được nhắc đến để làm nổi bật vấn đề chính. Mình thì đang trong trạng thái hy vọng dịch bệnh sớm qua đi để mọi thứ có thể quay trở về quỹ đạo vốn có, mình sống tích cực cho bản thân chứ vẫn tiêu cực về tình hình thế giới lắm. Nhưng mình thực sự rất thích cách nhìn nhận của tác giả về hai vấn đề nêu trên. Tại sao ư? Vì nó không chỉ đúng trên cơ sở  mà nó vô cùng sâu sắc nữa. Chính cách nhìn nhận văn minh và tiên tiến của Ngài Keigo, mình mới chợt nhận ra, thế giới vẫn chưa hẳn là quá tiêu cực dù thế nào đi nữa.

“Đôi khi chúng ta như những đứa trẻ lạc đường, chẳng biết phải đi về đâu tiếp theo và con đường chúng ta đi sẽ dẫn tới nơi nào. Thế nhưng hãy cứ vững bước tiến lên phía trước, theo đuổi giấc mơ, nhất định sẽ nhìn thấy ngọn lửa đam mê cháy rực nơi tim, tìm lại được ý nghĩa của cuộc sống. Song dù cố gắng theo đuổi giấc mơ đến thế nào đi chăng nữa, mong bạn cũng đừng đi chệch hướng, bởi khi đó thứ bạn đang theo đuổi không được xem là ước mơ nữa, mà là một giấc mộng khiến bạn mù quáng.”

Một điểm cộng rất rất lớn nằm ở phần dịch, dịch giả dịch rất tốt, rất mượt. Bìa của  thiết kế thì khỏi chê, cầm cuốn sách mà mình nâng niu từng trang vì quá đẹp. Yếu tố trinh thám vừa đủ, đan xen hợp lý với những tình tiết đầy nhân văn. Nếu có thời gian, thật sự không nên bỏ qua đầu sách này. Đặc biệt, nếu như bạn là fan của Higashino Keigo như mình.

PS: Mình thật sự u mê mù quáng và cuồng si trước Higashino Keigo. Cúi đầu trước Ngài! Bái phục!

Sài Gòn, ngày 9 tháng 7 năm 2020

Review của độc giả Cao Tường Vyy – Nhã Nam reading club

Hoang vu giữa thành phố lớn

Hoang vu giữa thành phố lớn

Năm 2022, tiểu thuyết Tình yêu ở thành phố lớn của nhà văn Sang Young Park cùng tập truyện ngắn Con thỏ nguyền...

Thứ Ba, 03/12/2024