Hồ- một tạo vật bí ẩn và lặng lẽ, nhìn vào chỉ thấy sâu thăm thẳm. Hồ sinh ra đã chọn cách tồn tại một cách bình lặng như thế. Có những con người cũng chọn cách sống thật lặng lẽ, thật bình thường, thậm chí là tẻ nhạt và quẩn quanh. “Hồ” đã bắt đầu câu chuyện về hai con người bình dị như thế, sống tách biệt giữa dòng chảy thao thiết, rạo rực nơi đô thị ồn ào. Qua khung cửa sổ hiu hắt và buồn bã, ánh mắt họ lẳng lặng nhìn nhau. Sự giao lưu cứ nghĩ là thật bình thường nhưng lại thật hiếm hoi giữa những người xa lạ nơi thành thị vội vã.
Chihiro nhìn Nakajima bên cửa sổ như dáng vẻ của một người thân thiết từ lâu. Khởi đầu của tình yêu đôi khi đơn giản như việc họ tự nhiên mong chờ động tĩnh dù rất nhỏ của đối phương, như một tiếng cạch cửa quen thuộc lúc nửa đêm.
Chihiro và Nakajima dần dần trở thành một phần trong cuộc sống của nhau trong khi cả hai vẫn mang trong mình những tổn thương nặng trĩu, vẫn phải vật lộn với dòng chảy tinh thần không ngừng cuộn trào.
.
Nhưng bằng một cách nào đó, ở bên Nakajima, Chihiro không hề giấu diếm những vết thương lòng và bằng sự đồng cảm, thấu hiểu, cô cũng trở thành niềm an ủi lớn lao với đối phương. Cô tình nguyện ở bên một người khác thường và dị biệt. Dù trong thâm tâm cô biết thế giới trong quá khứ của chàng trai có dáng người mảnh khảnh và xơ xác này có lẽ rất thần bí và đáng sợ, cô vẫn muốn lại gần, vẫn muốn được thấy những vết thương hằn sâu trong tâm trí người mình yêu, dù không chắc mình có thể chữa lành được không…
Một cô gái bằng tất cả sự chân thành và yêu thương, muốn kéo người bạn trai ra khỏi sự ngự trị của bóng tối tinh thần u ám và nặng nề, cô bước vào quá khứ của một thế giới hư ảo và dị biệt, có những nhân dạng lạ lùng, những khung cảnh kỳ bí, một biến cố trớ trêu giam cầm một đứa trẻ vào ngục tù của những vòng xoáy cảm xúc: day dứt, cảm động, sợ hãi,…không thoát ra được. Những cuộc rượt đuổi, cái chết, sự mất mát, hy sinh tồn tại giữa thế giới như một mặt hồ thăm thẳm cứ ngỡ là lặng lẽ nhưng âm thầm nổi sóng nơi lòng sâu. Trong hành trình khám phá thế giới khác biệt của Nakajima, Chihiro như thể bị một lớp sương mù giăng kín nhưng cô vẫn lại gần để nhận ra rằng nơi ấy không hề u ám hay đáng sợ, nó long lanh và lặng lẽ, ấm áp và thanh thản. Cô càng thương người bạn tội nghiệp của mình bị quá khứ ám ảnh hút vào bóng tối thăm thẳm, bòn rút tinh thần chàng trai đến cạn kiệt. Chihiro đã hiểu đó chính là tình yêu: từ giây phút họ khắc sâu hình ảnh bên cửa sổ của nhau vào đáy mắt, cô tình nguyện ở bên một người dường như chẳng thuộc về thế giới bình thường này, cô không muốn một sự tổn thương nào đến với người mình yêu nữa, tình nguyện trở thành điểm tựa vững chắc cho đối phương , dù trong lòng cô cũng mang nặng những nỗi buồn.
.
Hai con người đã đặt niềm tin ở nhau, sưởi ấm nhau, trở thành gia đình, thành nếp sống mà khi ở bên nhau họ đã dần vơi đi những nỗi sầu, sự kiên nhẫn, dịu dàng khiến họ thấy mình không hề cô độc, không phải gánh chịu những nỗi đau một mình.
Có một loại tổn thương tồn tại trong thế giới của Nakajima: tổn thương vì tình yêu của người thân dành cho mình quá lớn, tình yêu và sự hi sinh trở thành thứ gánh nặng ám ảnh. Nhưng cũng chính tình yêu xoa dịu vết thương cứ ngỡ chẳng bao giờ lành lại, tình yêu mới lạ và kỳ diệu của Chihiro và Nakajima khiến họ thực sự dần dần thoát ra khỏi những bóng ma của cuộc đời mình.
Tình yêu sinh ra là để mang sứ mệnh xoa dịu, để giúp con người vượt qua bóng tối và những niềm đau, mất mát nhưng nó chỉ đến từ sự rung cảm thuần khiết của trái tim, không có bất kỳ sự toan tính nào. Đôi khi yêu đương không chỉ đơn giản là hai mảnh cô đơn tìm đến nhau mà để đi được cùng nhau chúng ta còn đối mặt với một phần con người khác lạ của chính mình, đi đến tận cùng tâm hồn để tìm thấy sự thấu hiểu đích thực.
.
Tình yêu giữa hai con người lạ lùng giữa lòng thế giới chính là ánh sáng xuyên suốt tác phẩm, nó làm mờ nhạt đi những sự u ám của cái chết, của sự chia ly, mất mát, day dứt tột cùng. Cuối cùng còn lại sự thanh thản, giải thoát và bình lặng như “Hồ”
Tác phẩm cũng cho thấy ý nghĩa của những công việc cứ ngỡ là tầm thường hay tẻ nhạt nhưng thực sự lại đầy nghệ thuật và cao đẹp. Giữa thành phố ồn ào và vội vã, người trẻ thật cô độc và cần biết bao sự thấu hiểu, sự sẻ chia. Ngòi bút của Banana vẫn chân thật và trong trẻo, vẽ nên một thế giới huyễn hoặc nhưng không hề ghê rợn. Những đoạn viết về mẹ trong thiên truyện thực sự làm mình cảm động.
Đọc Hồ giống như nghe một bản nhạc có thể thấy khó nghe vì cách đi giai điệu lúc đầu nhưng người nghe lại được xoa dịu bằng điệp khúc dìu dặt và giai điệu kết thúc thực sự êm ái…