Câu chuyện của Yoon Jae là,
Cậu bị mắc chứng Alexithymia.
Bởi lẽ đó, mẹ và bà của Yoon Jae luôn cố gắng chỉ dạy Yoon Jae cách làm sao để cư xử như “một người bình thường”. Từ cách nói ra lời “cảm ơn”, làm thế nào để mỉm cười cho đúng, cho tới cả cách bộc lộ sự giận dữ. Nếu như đối với chúng ta, diễn đạt và bộc lộ cảm xúc đã là một khả năng có sẵn kể từ khi sinh ra, chẳng cần nhọc công học hành, thì Yoon Jae lại khác. Bởi vì, bạn biết chứng Alexithymia là gì không? Đó là chứng mất khả năng diễn đạt cảm xúc.
Cảm xúc con người vốn dĩ rất phong phú và phức tạp. Chúng ta có thể dùng mọi loại cảm xúc khác nhau khi đối diện với thế giới: vui vẻ, hạnh phúc, buồn bã, mệt mỏi… thậm chí là suy sụp và tuyệt vọng; thế nhưng cảm xúc của Yoon Jae rất đơn nhất. Cậu luôn bình tĩnh, thờ ơ, dù biết như thế là không đúng, nhưng Yoon Jae không sao sửa chữa được. Việc này không phải tự thân cậu muốn thế, mà là do bẩm sinh.
Yoon Jae vẫn biết chạy đi báo nguy khi thấy có người bị bạo hành, song người ấy có được cứu hay không, cậu cũng chẳng hề vui mừng hay đau khổ.
Yoon Jae vẫn nhớ như in cái đêm Giáng Sinh cậu cùng bà và mẹ ra ngoài, gia đình ba người vui vẻ nói cười; cũng không sao quên được khi gã đàn ông tâm thần bất ổn định cầm dao lao vào mọi người. Mẹ bị thương, còn bà bị gã ta đâm tới chết. Yoon Jae nhớ rằng bà đã cố gắng hết sức để đẩy cậu vào một cửa hàng nào đó, sau đó đóng kín cửa lại. Cậu được cứu sống, nhưng bà không qua khỏi, còn mẹ thì phải sống cuộc sống thực vật.
Yoon Jae nhớ tất cả những điều ấy. Đêm Giáng Sinh đẫm máu, mẹ và bà bị hành hung ngay trước mắt mình, trước sự sợ hãi và la hét của những người xa lạ trên đường. Cậu cũng hiểu rằng từ nay về sau mình đã bị buộc phải lớn lên. Tuy nhiên, Yoon Jae không sao cảm thấy đau buồn hay tuyệt vọng nổi.
Và đó là cách câu chuyện bắt đầu.
Yoon Jae khi trước, có mẹ và bà ở bên để hướng dẫn và dạy cậu làm sao để bộc lộ và diễn đạt cảm xúc' còn Yoon Jae bây giờ, cậu phải tự học hết thảy những thứ ấy, tự học cách trưởng thành và yêu thương thế giới. Mọi chuyện ban đầu thật khó khăn với một thiếu niên như Yoon Jae, nhưng sau đó nhờ có sự xuất hiện của tiến sĩ Shim làm bánh tầng trên, cậu bạn Gon ngỗ nghịch nhưng khao khát yêu thương, cô bé Do Ra đầy nhiệt huyết và có một ước mơ chân thành, Yoon Jae trong hoàn cảnh mất bà và một mình chăm sóc mẹ lẫn hiệu sách gia đình, bắt đầu cảm nhận được những cảm xúc kì diệu khi đứng trước cuộc sống.
Mỗi nhân vật trong “Hạnh nhân” đều có một nỗi đau không thể diễn tả thành lời. Đối với tiến sĩ Shim, đó là nỗi tuyệt vọng khi không cứu được vợ mình; với Gon, đó là nỗi đau khi phải gánh lấy kì vọng của người bố đã lâu không gặp, là nỗi đau khi không thể nhìn mặt mẹ mình lần cuối; với Do Ra, đó là mơ ước điền kinh không được người nhà ủng hộ… Còn với Yoon Jae, giá mà cậu có thể cảm nhận được nỗi đau ngay lúc ấy, khi bà cậu bị tên sát nhân hành hung nhưng vẫn cố gắng bảo vệ cậu, khi mẹ cậu phải duy trì sự sống bằng ống thở và nằm yên trên giường bệnh. Dù cho Yoon Jae không cảm thấy, nhưng không có nghĩa là nỗi đau và sự mất mát không tồn tại. Và “Hạnh nhân”, chính là hành trình hoàn thiện bản thân và tìm lại cảm giác của Yoon Jae, là quá trình đập vỡ bức tường ngăn mang tên “Alexithyamia” của cậu.
“Hạnh nhân” là một cuốn sách rất hay. Dù nhân vật chính không biết cách bộc lộ cảm xúc, và dù cho cuốn sách này được kể lại theo lời của Yoon Jae, thì mình vẫn có thể cảm nhận được tình yêu và nỗi đau trong câu chuyện của cậu. Mình vô cùng yêu mến hình ảnh mẹ và bà Yoon Jae nắn nót viết từng chữ hỉ, nộ, ái, ố, treo khắp nhà để dạy Yoon Jae những cảm xúc cơ bản nhất của con người; hình ảnh Gon dù không muốn những vẫn bặm môi kết liễu một chú chuồn chuồn chỉ vì muốn Yoon Jae hãy thể hiện một cảm xúc gì đó, dù là giận dữ hay đau đớn cũng được; hình ảnh Yoon Jae lẳng lặng đối diện với một tên côn đồ có hung khí với quyết tâm nếu Gon không trở lại, thì cậu cũng sẽ không rời đi. Tình yêu và sự hi sinh trong câu chuyện này rất đẹp, cũng vô cùng cao cả.
Mình thích “Hạnh nhân”, vì nó cho mình cảm giác con người thật sự tốt đẹp. Thật đấy, đọc xong cuốn sách này, hôm nay lại cảm thấy yêu đời và yêu người hơn một chút. :”))
Ai cũng có hạnh nhân ở trong não bộ.
Bạn có hạnh nhân, mình cũng có hạnh nhân.
Hi vọng chúng ta đều đối xử với nhau thiệt dịu dàng.
Instagram: @_satohsai