Trên đời này chỉ tồn tại duy nhất một loại người.
ĐÁNH GIÁ: 5/5*
Khi hoàn thành quyển sách này vào năm ngoái, Tôi hiểu được vì sao nó lại thuộc thể loại kinh điển, một quyển sách không có tình tiết quá giật gân, không dồn dập mà những thứ cuốn sách đọng lại là sự lắng đọng, suy nghĩ về tình yêu gia đình, tình thương cuộc sống của những con người nói chung và của những con người trong bang miền Nam Alabama trong quyển sách nói riêng. Không ngoa khi nói rằng dù đã trải qua vài thập kỉ nhưng Giết con chim nhại vẫn khẳng định chổ đứng của mình với những thông điệp và ý nghĩa nhân văn vượt thời gian.
Quyển sách đề cập đến một sự việc xảy ra ở bang Alabama, vị luật sư da trắng Atticus Finch bào chữa cho một người da đen bị buộc tội là cưỡng hiếp một cô gái da trắng. Đó là một câu chuyện hết sức lạ kỳ vào thời điểm đó ở bang Miền Nam nước Mỹ, Alabam vào những nhập nhiên 1930.
Câu chuyện được kể theo ngôi kể của cô bé Scout 6 tuổi, có câu nói “ Trẻ con không biết nói dối” vì vậy mà những vấn đề “ nhạy cảm” trong quyển sách dưới góc nhìn của Scout được bóc tách ra một cách mạnh mẽ và không kiêng nể, nhưng với một đứa trẻ vô tội như vậy thì ta lại thấy nó tránh được sự phản cảm và không thiếu sự tinh tế trong cách lòng ghép các vấn đề xã hội này.
Mình nghĩ sẽ có nhiều bạn khi biết đến quyển này sẽ mong chờ nó là một quyển sách viết về nạn phân biệt chủng tộc với một bản án tố cáo mạnh mẽ và xuyên suốt quyển sách ( lúc đầu mình cũng nghĩ nó sẽ như vậy) Tuy nhiên như đã nói ngôi kể là một đứa trẻ, đây như một quyển hồi kí của Scout về một khoảng thời gian trước, trong và sau vụ án người da đen. Vì vậy câu chuyện là một ký ức tuổi thơ, một khoảng thời gian sinh hoạt của Scout cùng với gia đình mình ở bang Alabama. Lúc đầu khi mình đọc tới 50 trang quyển sách thì vẫn chưa thấy liên quan gì đến vụ kiện kia, nó làm mình hố và hơi thât vọng tí vì nghĩ chuyện đi quá chậm, tuy nhiên khi đi sâu vào tuổi thơ của Scout, mình lại cảm thấy rất sôi nổi, nhộn nhịp và ấm áp, nó làm khơi gợi lại đôi chút ký ức tuổi thơ của mình ngày đó
Quyển sách này cũng chứa vai trò healing trong đó, không chỉ là vấn đề phân biên chủng tộc, mà trong đây còn chứa rất nhiều những bài học về định kiến, về dòng tộc, về giới tính, về tình người trong xã hội của những con người đối với nhau chứ không chỉ riêng người da trắng với người da màu. Nổi bật nhất là sự giáo dục trẻ con trong quyển sách này, không chỉ là sự giáo dục trong trường học, mà con là sự giáo dục từ những người thân, nói đúng hơn là sự giáo dục của người bố Atticus đối với hai đứa con Jem và Scout của ông, có lẽ trẻ con rồi sẽ trở thành người lớn, nên để thay đổi được định kiến xã hội thì việc hiệu quả nhất là giáo dục trẻ con. Qua từng câu chuyện, từng tình huống hoặc thậm chí là qua cả những câu nói hồn nhiên của Scout và Jem, bố Atticus luôn công bằng và minh bạch dạy dỗ chúng những bài học lương tâm, những bài học đạo đức, công bằng, đối nhân xử thế, và cả lòng can đảm cùng với cách nhìn đa chiều của ông đối với xã hội *“Con không bao giờ thực sự hiểu được một người chừng nào con chưa xem xét mọi việc từ quan điểm của người đó…”* .Ngoài ra tác giả còn phản ánh góc nhìn cứng ngắc của giáo viên trong việc giảng dạy, lối áp đặt máy móc và đầy thành kiến đã kìm hãm sự phát triển và tư duy của những đứa trẻ.
Nạn phân biệt chủng tộc của những nhân vật trong đây như đã ăn vào da vào máu họ, nói đúng hơn đó sự định kiến và thành kiến của họ đối với người da đen, Đứng trước những đồng bào cùng màu da của mình, Lòng vị tha và lòng can trường của một con người đơn độc, can trường chiến đấu với mọi thành kiến tâm tối và tàn bạo của một cộng đồng hầu bảo vệ người khác chỉ đơn giản họ là con người, đó chính là Atticus Finch, dù đứng trước mọi sự dè bỉu và khinh miệt của dòng họ, láng giềng nhưng ông vẫn đứng lên chiến đấu để bảo vệ công lý, bảo vệ lẽ phải*.“ Lý do chính là, nếu bố không làm, bố không thể ngẩng cao đầu trong thị trấn này được, bố không thể đại diện hạt này trong cơ quan lập pháp, thậm chí bố không bảo con hoặc Jem đừng làm một điều gì đó nữa” *
Điểm khiến mình cảm thấy ấm áp khi đọc quyển sách này ngoại trừ gia đình nhà Atticus thì còn chính là những vị hàng xóm của ông, mặc dù trong số họ có những thành kiến đối với người da đen, nhưng đâu đó trong lương tâm họ là những con người ấm áp, yêu thương và đồng cảm, như ngoại trừ thành kiến đó ra, họ vẫn là một người tốt ( mọi người đọc để hiểu rõ hơn nhé, nói nhiều quá nó spoil :v)
Đối với mình đây là một quyển sách đáng đọc thử một lần, còn mình thì mỗi năm đọc lại 1 lần, sau một thời gian đọc lại, mình có nhiều suy ngầm hơn với những bài học, những câu nói triết lý mà mỗi lần đọc đều khiến mình suy nghĩ nhiều hơn.
Instagram: @kei.reading