Rating: 4/5
“Đ𝑎̆̀𝑛𝑔 𝑠𝑎𝑢 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑃𝑎𝑟𝑖𝑠 𝑛𝑔𝑎̣̂𝑝 𝑡𝑟𝑎̀𝑛 𝑎́𝑛ℎ 𝑠𝑎́𝑛𝑔 𝑛ℎ𝑢̛ 𝑐𝑎́𝑖 𝑡𝑒̂𝑛 𝑚𝑎̀ 𝑛𝑔𝑢̛𝑜̛̀𝑖 𝑡𝑎 đ𝑎̣̆𝑡 𝑐ℎ𝑜 𝑛𝑜́ 𝑙𝑎̀ 𝑏𝑜́𝑛𝑔 đ𝑒̂𝑚 𝑐𝑢̉𝑎 𝑜̂̀𝑛 𝑎̀𝑜, 𝑞𝑢𝑎́ 𝑘ℎ𝑢̛́ 𝑞𝑢𝑒̂𝑛 𝑙𝑎̃𝑛𝑔 𝑣𝑎̀ 𝑡ℎ𝑢̛𝑜̛𝑛𝑔 𝑡𝑜̂̉𝑛 𝑐𝑢̉𝑎 𝑙𝑜̀𝑛𝑔 𝑛𝑔𝑢̛𝑜̛̀𝑖.”
_______________________________________________________
Mình đến với “Dưới một mái nhà ở Paris” trong một chiều mưa rét đầu năm, bị cuốn hút bởi sắc trắng hòa quyện cùng sắc xanh lam mơ mộng của tấm bìa, tạo nên một Paris khiến người ta si mê kể cả khi chỉ nghe thấy tên. Thế nhưng sau khi gấp cuốn sách lại, thứ ám ảnh mình hơn cả cũng chính là gam trắng tinh khôi đó.
______________________________________________________________________
“𝑂̂𝑛𝑔 𝑎̂́𝑦 𝑏𝑖̣ 𝑚𝑎̀𝑢 𝑡𝑟𝑎̆́𝑛𝑔 𝑎́𝑚 𝑎̉𝑛ℎ”.
“𝑀𝑎̀𝑢 𝑡𝑟𝑎̆́𝑛𝑔 𝑢̛?”
“𝑉𝑎̂𝑛𝑔, 𝑚𝑎̀𝑢 𝑐𝑢̉𝑎 𝑛ℎ𝑢̛̃𝑛𝑔 𝑏𝑜́𝑛𝑔 𝑚𝑎 𝑣𝑎̀ ℎ𝑜̂̀𝑛 𝑚𝑎. 𝑀𝑎̀𝑢 𝑐𝑢̉𝑎 𝑎́𝑛ℎ 𝑠𝑎́𝑛𝑔 𝑛𝑔𝑢𝑦𝑒̂𝑛 𝑡ℎ𝑢̉𝑦 𝑣𝑎̀ 𝑠𝑢̛̣ 𝑙𝑜́𝑎 𝑚𝑎̆́𝑡. 𝐶𝑢̉𝑎 𝑠𝑢̛̣ 𝑡ℎ𝑢𝑎̂̀𝑛 𝑘ℎ𝑖𝑒̂́𝑡 𝑐𝑢̉𝑎 𝑡𝑢𝑦𝑒̂́𝑡, 𝑠𝑢̛̣ 𝑛𝑔𝑎̂𝑦 𝑡ℎ𝑜̛ 𝑡𝑟𝑜𝑛𝑔 𝑡𝑟𝑎̆́𝑛𝑔, 𝑐𝑢̉𝑎 𝑡𝑟𝑖𝑛ℎ 𝑡𝑖𝑒̂́𝑡. 𝑀𝑎̀𝑢 𝑠𝑎̆́𝑐 𝑡𝑟𝑜̣𝑛 𝑣𝑒̣𝑛 𝑣𝑖̀ 𝑐ℎ𝑖̉ 𝑚𝑖̀𝑛ℎ 𝑛𝑜́ 𝑡ℎ𝑜̂𝑖 𝑐𝑢̃𝑛𝑔 đ𝑢̉ 𝑡𝑢̛𝑜̛̣𝑛𝑔 𝑡𝑟𝑢̛𝑛𝑔 𝑐ℎ𝑜 𝑠𝑢̛̣ 𝑠𝑜̂́𝑛𝑔 𝑣𝑎̀ 𝑐𝑎́𝑖 𝑐ℎ𝑒̂́𝑡”.
______________________________________________________________________
Cuộc đời họa sĩ của người đàn ông tên “Sean Lorenz” đã bắt đầu bằng gam màu tăm tối, trên những bức vẽ Graffiti tràn lan khắp các con tàu, trong những ngày tháng lang thang trên đại lộ trời Tây, trộm cắp, rong chơi và hút cần, nhìn đời bằng con mắt ngông nghênh tự tại.
Cho đến khi gặp được Penelope, và thứ tình yêu mãnh liệt khiến gã lúc nào cũng như sục sôi trong huyết quản đã khai sinh ra một họa sỹ thiên tài Lorenz khiến người người tôn sùng. Lorenz vẽ nàng, trần trụi mà thuần khiết, gợi cảm mà thơ ngây như mối tình đầu, bằng những gam màu tỏa sáng rực rỡ nhất cuộc đời gã, thứ ánh sáng làm chao đảo bất kỳ ai mê đắm tranh của Sean Lorenz, kể cả Gaspard – một nhà viết kịch với đầu óc tưởng tượng phóng khoáng hay Madeline – một cựu cảnh sát điều tra chẳng mấy khi rảnh rỗi đến mức đi thưởng tranh nghệ thuật.
Nhưng, pháo hoa dù đẹp đến mấy cũng tới khắc lụi tàn. Con trai bị “sát hại”, vợ gia đình tan vỡ, gã họa sỹ điên ấy đánh mất cảm quan về sắc màu. Tình yêu duy nhất, tín ngưỡng lớn nhất đã chẳng còn, nhấc cọ lên liệu còn đi được mấy nét trên khung tranh cô tịch kia?
Cho đến những ngày cuối cùng của cuộc đời, Lorenz chỉ điên cuồng đến tiệm màu quen thuộc, đòi pha được một gam trắng “khi thì mờ xỉn, khi thì sáng bóng, khi thì trơn nhẵn, lúc lại sần sùi”. Người ta nói khi đó gã đã hóa điên, nhưng liệu ai đoán được, màu trắng đó là ánh mắt ngây thơ của Julian con trai gã, là thứ tình yêu tròn vạnh như ánh trăng rằm gã dành cho Penelope, cho những ngọn lửa đốt cháy tâm hồn u ám của gã.
𝑃ℎ𝑎̀𝑚 𝑙𝑎̀ 𝑛𝑔ℎ𝑒̣̂ 𝑠𝑦̃, 𝑠𝑒̃ 𝑙𝑢𝑜̂𝑛 𝑐𝑎̉𝑚 𝑡ℎ𝑎̂́𝑦 𝑐𝑜̂ đ𝑜̛𝑛 𝑡𝑟𝑒̂𝑛 𝑐ℎ𝑖́𝑛ℎ 𝑐𝑜𝑛 đ𝑢̛𝑜̛̀𝑛𝑔 𝑚𝑖̀𝑛ℎ đ𝑖, 𝑐𝑜𝑛 đ𝑢̛𝑜̛̀𝑛𝑔 𝑡𝑖̀𝑚 𝑘𝑖𝑒̂́𝑚, 𝑣𝑢𝑛 đ𝑎̆́𝑝, 𝑟𝑜̂̀𝑖 𝑛𝑖́𝑢 𝑘𝑒́𝑜 𝑐ℎ𝑜 𝑟𝑖𝑒̂𝑛𝑔 𝑚𝑖̀𝑛ℎ 𝑐ℎ𝑎̂́𝑡 𝑙𝑖𝑒̣̂𝑢 𝑚𝑎̀𝑢 𝑡𝑟𝑎̆́𝑛𝑔 đ𝑜̣̂𝑐 𝑛ℎ𝑎̂́𝑡, 𝑡ℎ𝑢𝑎̂̀𝑛 𝑡𝑢́𝑦 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑛ℎ𝑖𝑒̂̃𝑚 𝑡𝑟𝑎̂̀𝑛 𝑡𝑢̣𝑐 đ𝑜̛̀𝑖 𝑛𝑔𝑢̛𝑜̛̀𝑖.