Đánh giá 4.75/5
📚 Một cuốn sách mà đọc xong mình phải viết review luôn vì không chờ được, mặc dù biết tấm ảnh chụp có phần hơi cẩu thả và bừa bộn.
📚 Một cuốn sách khi đọc đã làng nhàng 3-4 điểm gì đó, nhưng đọc xong phải tót lên 5 sao luôn…
1, Nội dung 4.25/5
Cuốn sách là câu chuyện kể về một “cô gái hay mặc váy tím”, dưới góc nhìn của người kể chuyện “cô gái mặc áo khoác vàng”. Cô gái mặc váy tím, trong mắt tất cả mọi người, là một cô gái ngờ nghệch, khờ khạo và lập dị đến mức không ai nắm bắt được, cũng không ai chạm tới được và hiểu được cô. Cô có những thói quen cá nhân lặp đi lặp lại hàng ngày thông thường và mờ nhạt, cho đến khi được nhận vào làm nhân viên dọn phòng tại một khách sạn lớn và mở ra một câu chuyện mới cũng không kém phần kì dị, điên rồ.
2, Cách kể chuyện 5/5
Không như những cuốn sách thông thường khác, khi mà nội dung là thứ người ta đánh giá cao, cuốn này mình lại đặc biệt dành sự khen tặng hết lời cho lối kể chuyện của tác giả. Cuốn sách đạt giải thưởng văn học Akutagawa – một giải thưởng văn học danh giá của Nhật Bản.
Khi mới đọc những đoạn đầu, mình thấy có phần “thường” và “đơn giản” quá mức – giải thưởng Akutagawa cũng trao giải dị vậy ư. Buổi tối hôm qua, mình còn trùm chăm chui gầm bàn đọc để coi xem liệu có nút thắt gì sắp đến hay không, nhưng mọi chuyện vẫn cứ diễn biến với nhịp điệu đều đều như vậy, những câu chuyện vụn vặt, đời thường mà mỗi người trong chúng ta có thể thấy ở bất kì đâu, những con người trong khu phố, đám trẻ con, các hạng người nơi làm việc…. Cho đến sáng nay, mình quyết định là, thôi được rồi mình sẽ đọc nốt vài trang này rồi làm nốt việc cái đã, thì đùng đùng đùng mạch truyện sôi nổi gây hứng thú và tò mò hơn đã khiến mình phải đọc cho đến cuối để rồi phải ngồi viết luôn mấy dòng review này trong khi việc thì vẫn chưa làm xong.
Để diễn tả sự ngờ nghệch của nhân vật “tôi” trong các tác phẩm văn học là rất khó nếu không muốn nói là đặc biệt khó, mình chưa từng bắt gặp một tác phẩm nào mà nhân vật tự mình khắc họa bản thân là người ngờ nghệch đơn giản đến mức ngớ ngẩn khó tin – bởi nó như mệnh đề “mọi thứ trên đời này đều là chủ quan” hay “tôi luôn luôn nói dối” là khá vô nghĩa vì người ta không thể xác thực được lời tuyên bố ấy – và người ngờ nghệch thì làm sao có thể tự đánh giá là mình ngờ nghệch, còn nếu nhận thức được mình ngờ nghệch, hẳn là họ phải là người lý trí và minh mẫn đúng không? Tuy vậy, nhờ vào nhân vật “cô gái mặc váy tím” được khắc họa trong toàn bộ mạch truyện, mà nhân vật kể truyện “tôi” hiện lên thật dị thường. Mình nghĩ đây là lối viết thực sự quá thông minh, xứng đáng được giải thưởng Akutagawa.
Một câu chuyện không khó đọc, lời văn nó đơn giản như chính nhân vật trong truyện vậy, mọi người có thể nhẩn nha nhấm nháp tách trà và thưởng thức, hoặc mọi người có thể dành 1-2h đồng hồ đọc một lèo là xong, nhưng vẫn nên uống trà nha, vì mình sợ nó dị quá sẽ khiến mọi người phải ngừng lại suy nghĩ nghiêm túc hơn đó. Hoặc uống trà cho đỡ sốc đó.
Ảnh và review của độc giả Thu Hà (Instagram: booknest-by-ha)