Review sách: CÂY CAM NGỌT CỦA TÔI - José Mauro de Vasconcelos

Thứ Sáu, 22/09/2023

Chị thương yêu của em,

Vậy là cũng đã gần năm năm kể từ ngày chị rời đi. Thời gian trôi nhanh quá chị nhỉ? Em cứ cảm thán mãi, sao chuyện như mới hôm qua thôi mà cứ ngỡ đã trăm ngàn năm rồi. Chị có đang hạnh phúc không chị ơi? Em thầm cầu nguyện rằng ở nơi mà em không thể nhìn thấy được ấy, chị vẫn là một cô gái tích cực như em từng biết.

Chị ơi, em vẫn thường hay nhớ chị, nhớ đến phát khóc. Nếu chị còn ở đây, chắc chị sẽ nói với em như ngày xưa chị vẫn thường hay nói, “Em đừng khóc. Em khóc chị cũng khóc theo mất.” Nhưng mà chị cứ yên tâm, chỉ thi thoảng em mới khóc nhè thôi, vì nỗi đau trong em ít nhiều cũng đã vơi bớt rồi. Nhờ ơn thời gian chị ạ, thì ra đúng như người ta vẫn nói, thời gian là liều thuốc tốt nhất có thể chữa lành mọi vết thương.

Lúc mới quen chị, em mới chỉ là một cô mười bảy tuổi. Trước khi chị xuất hiện, em vẫn luôn không biết mình đang sống vì điều gì, tại sao mình lại tồn tại trên thế gian này. Em hay nghĩ việc em được sinh ra là một sai lầm, đáng lý ra em không nên có mặt trên đời. Em sống với một cõi lòng trống rỗng, không thấy mình hạnh phúc và rất nhiều lần nghĩ đến việc rời đi.

Thế rồi thượng đế đã sắp đặt cho em một mối nhân duyên tốt đẹp – là chị. Chị bước vào cuộc sống của em một cách nhẹ nhàng với những lời nói dịu dàng đầy yêu thương. Em chưa từng gặp ai như thế trên đời. Chưa từng có ai nói với em rằng “Ly giỏi lắm, trong lòng chị em là giỏi nhất.”, chẳng có ai nói với em “Chị tự hào về em”, “Mong em luôn vui.”, “Chị thương em nhiều lắm.” Chưa từng có ai luôn quan tâm em, dặn dò em đi ngủ sớm, mặc thêm áo ấm, nhớ về em nhiều như thế, đi đâu gặp ai cũng tự hào kể về em với mọi người.

Lúc đầu em cũng hay chê chị sến sẩm, em không quen với những lời như thế. Vậy mà chẳng biết từ lúc nào những lời ấm áp của chị hệt như một ngọn lửa nhỏ sưởi ấm cả cõi lòng em. Em đã hạnh phúc, vì có chị trong đời.

Hôm qua em đọc “Cây cam ngọt của tôi”, tự dưng thấy câu chuyện này giống chị em mình quá. Em là nhóc Zezé còn chị là ông người Bồ của em.

Zezé không phải một đứa trẻ hạnh phúc. Thằng bé sinh ra trong một gia đình nghèo khó và cái nghèo là nguyên nhân lớn nhất khiến người ta túng quẫn. Một đứa bé nhạy cảm và thông minh như Zezé – sớm đã phải hiểu chuyện cơm áo gạo tiền và ra đường mưu sinh ngay cả vào những dịp lễ Giáng sinh mà đáng lý ra người ta nên được vùi mình trong chăn, quây quần cùng gia đình và ăn những bữa cơm thịnh soạn.

Gia đình Zezé quá nghèo, nghèo đến mức cậu nhóc chẳng có nổi một món quà Giáng sinh được giấu trong vớ như bao người. Những ước mơ bé con của Zezé luôn bị hiện thực vùi dập. Zezé cứ tự cho rằng mình là đứa con của quỷ nên mới đáng bị đối xử như thế, với những trận đòn roi nặng nề từ gia đình mà cậu bé thừa biết đôi khi nó chỉ là công cụ để mọi người xua tan sự bực dọc. Cậu nhóc luôn nghĩ mình không xứng đáng được yêu, và

“Mẹ ơi, đáng lý ra con nên được sinh ra trên đời.”

Em đã khóc rất nhiều khi đọc được câu này, vì nó giống em quá. Sao một đứa trẻ lại phải sống khổ sở như thế? Những người lớn nhân danh gia đình kia đã làm gì để một đứa trẻ con phải tổn thương đến mức tự buộc tội chính mình và nghi ngờ sự tồn tại của bản thân đến vậy?

Em đã mong tác giả cứ thế để Zezé rời bỏ thế gian đầy rẫy khổ đau này bằng cách gieo mình xuống trước mũi tàu Mangaratiba như cậu mong mỏi và cũng như tưởng tượng của chính em trong từng đó lần em muốn rời đi. Nhưng rồi kỳ tích xuất hiện khi Zezé gặp được ông người Bồ, để rồi chính tình yêu thương của ông níu giữ Zezé ở lại, để Zezé có thể lại hạnh phúc, lại là một cậu bé thông minh với trí tưởng tượng phong phú và một trái tim rực rỡ những mảng sắc màu.

Ông Bồ đã nói với bạn ông ấy về Zezé thế này, “Không ai trong gia đình thằng bé đó hiểu nó. Tôi chưa từng thấy một đứa trẻ nào nhạy cảm như thế.”

Tự dưng lúc đó trong lòng em dâng lên một nỗi xót xa, quả thật lắm khi người người hiểu mình nhất lại không phải là người thân. Không ai biết Zezé là một đứa trẻ có tâm hồn non nớt thế nào sau cái vẻ bề ngoài ranh mãnh của nó. Và cũng vì vậy mà thật hiếm khi cậu nhóc được ôm vào lòng, vỗ về nâng niu đúng nghĩa một đứa trẻ. Ông người Bồ đã thay tất cả mọi người làm điều đó.

Thế mà thượng đế vẫn cướp ông người Bồ khỏi Zezé, vì thượng đế đôi khi chẳng công bằng chút nào, “Ngài keo kiệt lắm, chúa Hài Đồng. Con cứ tưởng lần này Ngài sẽ tốt với con, vậy mà Ngại lại đi làm chuyện này sao? Tại sao Ngài lại không thích con nhiều như những đứa con trai khác? Con đã ngoan rồi mà…”

Nhưng những lời trách cứ đó không thể khiến ông người Bồ quay trở lại, nó chỉ khiến người ta đau đớn thêm, Zezé thậm chí đã suýt chết đi vì nỗi đau đó. Em cũng đã từng oán trách ông trời như thế, vì cuối cùng em cũng tìm được người yêu thương mình thật nhiều, vậy mà chẳng được bao lâu ông trời lại lấy chị đi mất.

Rồi thời gian qua đi, nỗi đau nguôi ngoai dần, cả em lẫn Zezé vẫn đang sống tốt và vẫn hạnh phúc hơn mỗi ngày, dù thỉnh thoảng trong lòng lại trống rỗng lắm. Zezé sống để trao yêu thương cho người khác, còn em sống vì mong chờ lại được yêu thương.

“Đôi khi cháu thấy hạnh phúc với sự trìu mến của mình, nhưng đôi khi, cháu lại nghĩ mình đang lừa phỉnh bản thân, và cảm giác này còn thường xuyên hơn.”

Nhờ sự xuất hiện của ông người Bồ, Zezé mới hiểu được thế nào là yêu thương. Nhờ có chị, em mới hiểu mình sống để yêu và được yêu. Thì ra tình yêu có thể cứu vớt những tâm hồn tưởng đã chết, có thể mang lại niềm hạnh phúc thật sự chứ không phải chỉ là những hân hoan giả tạo.

Đọc hết cuốn sách này, em như lại được cùng chị đi qua một đoạn hành trình. Khám phá nỗi đau, nhìn lại những đớn đau đã nuôi em lớn. Nhưng yêu thương mới là thứ tưới tắm tâm hồn, giữ em ở lại với thế gian này.

“Cây cam ngọt của tôi” lại một lần nữa nhắc em nhớ rằng, một đời này nhất định sẽ luôn có một người thương em tha thiết vô bờ, có thể người đó chưa xuất hiện nhưng nhất định em sẽ gặp được thôi. Như cách ông người Bồ yêu thương Zezé, như cách chị yêu thương em.

Nhờ tình thương, chúng em mới biết mình xứng đáng được yêu, mới kỳ vọng hơn vào tương lai. Em nghĩ rằng em chưa gặp được người thương em, chỉ là do em sống chưa đủ lâu mà thôi. Nếu em kiên trì bước tiếp, em sẽ lại gặp được những yêu thương nhỏ nhặt, lại gặp được một người thương em như chị.

Chị ơi,

Cảm ơn chị đã đi cùng em một đoạn đường, đã luôn dịu dàng, nhẫn nại và hết lòng bao dung với em như thế.

Em đã hạnh phúc lắm, từ ngày gặp chị và cả những năm tháng về sau.

Nhớ thương chị vô vàn,

Em của chị.

Review của độc giả Trương Thị Hồng Ly – Nhã Nam reading club

Hoang vu giữa thành phố lớn

Hoang vu giữa thành phố lớn

Năm 2022, tiểu thuyết Tình yêu ở thành phố lớn của nhà văn Sang Young Park cùng tập truyện ngắn Con thỏ nguyền...

Thứ Ba, 03/12/2024