Nếu bạn nào hỏi quyển Cánh cổng sát nhân mới ra gần đây của Keigo có nên mua và đọc không thì mình sẽ trả lời ngay là có.
Mới đầu mình chỉ định đọc thử xem sao vì lâu rồi mình chưa đọc Keigo và các tác phẩm được phát hành gần đây của tác giả có vẻ không được đánh giá cao lắm. Thế nhưng mình tin rằng tác phẩm này sẽ kéo các bạn trở lại với tác giả Higashino Keigo. Mình đã thức khuya hơn thường lệ để đọc cho xong tác phẩm này và đọc nó rất nhanh chóng mặc dù tác phẩm này khá dày, khổ to như Bạch Dạ Hành hay Ảo Dạ.
Có thể nói mối quan hệ của hai nhân vật trong tác phẩm là mối nghiệt duyên nhưng lại không thể dứt được. Tajima Kazuyuki luôn có suy nghĩ muốn giết chết người bạn học từ thời tiểu học Kuzamochi Osamu. Thế nhưng từ sát ý tới hành động là cả một khoảng cách.
Khi đọc quyển này các bạn sẽ chửi nhân vật chính xưng tôi là “ngu”, có thể dễ dàng bị thao túng tâm lý, bị vùi dập hết lần này đến lần khác, chỉ mong có một cuộc sống bình thường yên ổn mà cũng không được. Thế nhưng, mình cho rằng, cuộc sống không giống cuộc đời. Trước những sắp đặt lừa đảo một cách tinh vi, trước khả năng ăn nói, ánh mắt cử chỉ từ người bạn mà mình luôn có ý định muốn giết chết thì ý chí ấy lại bị nguội đi, tâm lý lại bị chi phối, thao túng.
Vẫn là một tác phẩm trinh thám tâm lý xã hội hấp dẫn, lôi cuốn. Miêu tả diễn biến tâm lý nhân vật phức tạp, có chiều sâu và rất thực tế.
Tác phẩm làm mình nhớ lại thời kỳ bán hàng đa cấp nở rộ rồi bị chìm dần. Bao nhiêu người điêu đứng vì bị lừa bởi đa cấp, nói đúng hơn là bị lừa đảo một cách tinh vi. Tuy nhiên nó chỉ là một phần và còn rất nhiều những chiêu lừa đảo tinh vi hơn.
Hừm, biết nói thế nào nhỉ. Có lẽ Keigo có duyên nợ gì đó không tốt với phụ nữ hay sao ấy mà những người phụ nữ trong các tác phẩm của Keigo đều rất “ghê gớm”. Cánh cổng sát nhân cũng vậy. Các nhân vật luôn rất thảm khi dính tới những người phụ nữ.
(Phụ nữ đọc quyển này biết đâu lại biết cách trị chồng)
Như thường lệ, tác giả vẫn không quên bẻ lái ở khúc cuối và cái kết luôn mở cho người đọc một dấu hỏi. Mình cũng không biết nhân vật tôi liệu đã bước qua cánh cổng sát nhân chưa? Không biết cảnh đó là hành động thật hay vẫn chỉ là suy nghĩ trong đầu khi biết sự thật phũ phàng của nhân vật chính.
Ngoài ra, tác phẩm hoàn toàn có thể chuyển thể thành phim như các tác phẩm của tác giả đã từng được chuyển thể thành phim trước đó.
* Tóm lại là hay, phân tích diễn diễn tâm lý phức tạp, sâu sắc, hấp dẫn, lôi cuốn, mình thích.