Vẫn là 1 buổi chiều, trong cái nắng oi ả của mùa hè Hà Nội, mình lang thang tiệm sách như 1 thói quen. Có khi cũng chả mua gì, chỉ ngửi mùi giấy, lật vài 3 quyển sách, xem có quyển nào mới xuất bản không. Và bất chợt mình nhìn thấy cuốn sách này. Tò mò vì cái tên, mình đã quyết định mua, chỉ để biết được tại sao lại là “Bố con cá gai“. Và đằng sau cái tên đó là cả 1 câu chuyện đầy bi thương vụn vỡ, nhưng cũng cực kì mãnh liệt và tràn đầy yêu thương.
Câu chuyện kể về Daum, chú bé 10 tuổi bị mắc bệnh máu trắng. Cả cuốn sách là hành trình của Daum và bố cậu, Jeong Ho Yeon để giành giật lại sự sống khỏi tay thần chết. Daun, tuy mắc bệnh hiểm nghèo, trải qua những đợt trị liệu đầy đau đơn nhưng vẫn luôn lạc quan yêu đời. Và cậu rất yêu bố mình. Jeong Ho Yeon, cha của Daum, vốn là người yêu thương con, thấu hiểu được sự mất mát to lớn khi bé không còn mẹ ở bên cạnh anh lại càng yêu thương con nhiều hơn, có thể hy sinh tất cả mọi thứ vì đứa trẻ. Trong thâm tâm người cha, anh không muốn tuổi thơ của con cũng đơn côi, cay đắng như chính thời niên thiếu của cha nó.
“Cá gai là một loài cá rất kì lạ. Cá gai mẹ sau khi đẻ trứng thì bỏ đi, chỉ còn lại cá gai bố chăm sóc lứa trứng. Cá gai bố không ăn không ngủ mà chỉ chăm bảo vệ trứng. Rồi trứng vỡ ra, đám cá con lớn nhanh như thổi. Nhưng sau đó đám cá gai con lại bỏ rơi cá gai bố, cứ thế đi theo con đường riêng của chúng. Khi chỉ còn lại một mình, cá gai bố liền đâm đầu vào giữa khe đá mà chết.”
Phải, Jeong Ho Yeon giống như cá gai bố vậy. Anh làm tất cả để níu kéo lại sự sống cho Daum. Những lúc tuyệt vọng nhất, tưởng chừng không còn hy vọng gì nữa, Jeong Ho Yeon vẫn làm tất cả để Daum có thể sống vui vẻ, dù chỉ 1 ngày. Những tưởng rằng, người tốt sẽ gặp thiện báo, khi Daum có cơ hội để khỏi bệnh thì Jeong Ho Yeon lại đổ bệnh. Nhưng anh không chữa chạy hay lo cho bệnh tình của mình, mà dồn tất cả để chăm sóc Daum. Ho Yoen dành cho đứa con tất cả những gì anh có, anh sẵn sàng tuyên chiến với cả thần chết, định mệnh hay cuộc đời, đi ngược lại dòng chảy tự nhiên mà giữ cho đến phút cuối cùng mạng sống của Daum. Nếu như đầu cuốn sách, chúng ta chỉ mong Daum khỏi bệnh, được đi học, nô đùa, được sống như 1 đứa trẻ thực sự thì đến cuối cùng, tuy Daum đã khỏi bệnh nhưng không ai có thể vui mừng cho cậu bé. Vì cha cậu đã không còn ở bên cậu nữa.
Gập cuốn sách lại, người đọc sẽ không thể nào quên được hình ảnh 1 đứa trẻ kiên cường chống chọi với bệnh tật, và một người cha vì con mà hy sinh tất cả.
“ Giờ đây bố vĩnh viễn không được nhìn thấy con nữa rồi. Sẽ không thể nghe thấy giọng nói của con nữa. Sẽ không thể vuốt ve bàn tay ấm áp của con nữa. Cũng chẳng thể ôm chặt con vào lòng nữa rồi.
Nhưng mà con trai à, con là tất cả của bố
Dù có bố có chết nhưng không phải là chết đâu.
Người bố đã bỏ lại con trên đời này, sẽ mãi mãi sống ở trong tâm hồn con.”