Hạnh phúc là gì nhỉ?
Tuỳ nhu cầu cũng như từng thời điểm mà mỗi người sẽ có câu trả lời riêng.
Đối với người đang đau ốm thì hạnh phúc là khi được khỏe mạnh, với người nghèo thì hạnh phúc là có tiền, đối với người mồ côi thì hạnh phúc là có ba mẹ cạnh. Bao la và vân vân.
Ở “Bố con cá gai” thì hạnh phúc được định nghĩa đơn giản là được sống cạnh người yêu thương và làm tất cả mọi điều vì người đó.
Nhiều khi thấy mình thật ngớ ngẩn khi chọn một cuốn sách thật buồn để đọc vào dịp đầu năm. Nhưng tớ không hối hận, bởi trong 307 trang thì không có câu nào dư. Chỉ là tớ đã không khóc dù là đứa rất thừa nước mắt.
Nhưng thực ra so với việc khóc thì gặm nhấm nỗi đau nó lại ở một cái trình khác. Từng câu từng chữ cắt cứa tâm can tớ ngay cả khi tớ chưa từng đứng ở vị trí một người ba hay một người mẹ.
Hẳn vì thế mà đôi lần tớ đã giận lẫy tác giả và nói không đọc nữa. Thậm chí muốn bàn với tác giả về một cái kết khác hoặc xoay chuyển câu chuyện theo hướng viên mãn hơn :d
Hình ảnh người bố với danh xưng là nhà thơ, nhà văn nhưng lại quá kiệm lời khiến tớ nhiều khi muốn phân bua và bộc bạch hộ. Cách chịu đựng và nén mọi thứ vào trong của người bố khiến tớ đau lòng.
Rõ ràng là thương con nhớ con đến mức hằng đêm gọi tên đứa trẻ đến khản cả cổ, muốn nghe tiếng con đến cháy bỏng ruột gan, muốn ôm vào lòng vỗ về… nhưng tự dằn lòng không được. Và xót xa hơn là luôn cố tỏ ra lạnh lùng để đẩy con ra xa.
“Đi nhé, con trai
Đi nhé, con trai của bố. Giờ đây bố vĩnh viễn không được nhìn thấy con nữa rồi. Sẽ không thể nghe thấy giọng nói của con nữa. Sẽ không thể vuốt ve bàn tay ấm áp của con nữa. Cũng chẳng thể ôm chặt con vào lòng…
Nhưng mà con trai à con là tất cả của Bố. Bố luôn đồng hành cùng con mãi mãi”.
Cuối cùng thì đứa con cũng được chữa khỏi bệnh, cũng được sang Pháp cùng mẹ và phát triển tài năng trong tương lai. Chỉ là ai thấu được những hi sinh mà Bố đã làm…
Người muốn gặp không thể gặp, lời muốn nói không thể tỏ bày, nỗi niềm choán chật tâm trí, cả đời!
Review của độc giả Nguyễn Thị Thu Hiền – Nhã Nam reading club