Theo truyền thuyết, ban đầu trên thế gian có bảy vụ án được ghi lại bằng chữ viết […] Bảy vụ án thời kỳ đầu dùng chữ viết ghi lại kia hẳn là dùng chữ Giáp Cốt, có thể khắc trên mai rùa, xương thú hay gì đó khác. Nghe nói chúng đều có sức mạnh mê hoặc lòng người. Sau đó, bất kỳ ai tiếp xúc với chúng đều sẽ biến đổi tâm tính, phạm phải tội ác tương tự, bị người xưa xem là điềm xấu.
Bảy thanh hung giản, người rối dây câu, thần tiên chỉ lối – cả ba cụm từ này đều có vai trò quan trọng trong việc điều tra chuỗi các vụ án xảy ra trong vòng hai chục năm từ hồ Lạc Mã, tới Tiểu Thương Hà, rồi Erenhot. Cả ba vụ đều có chung một đặc điểm, đó là nạn nhân bị biến thành “người rối dây câu”.
“Người rối dây câu” trỏ tới một phương thức sắp xếp hiện trường mà bắt đầu là vụ án đẫm máu xảy ra ở hồ Lạc Mã. Một gia đình bị sát hại vô cùng dã man, được mô tả rằng “cực kỳ thảm khốc, máu chảy lênh láng cả nhà, lúc cảnh sát tới hiện trường còn không sao cất nổi bước vào trong.” Vách tường ở hiện trường đều bị đóng đinh, dây câu chăng khắp, xuyên qua cơ thể người rồi được cố định bằng đinh trên tường, mô phỏng cảnh tượng các nạn nhân đang chém giết lẫn nhau, vô cùng sống động.
“Bảy thanh hung giản” chỉ bảy luồng ác khí chuyên gây hoạ nhân gian, mấy nghìn năm trước đã bị Lão Tử nhốt vào bảy thẻ tre vào khoá lại tại Hàm Cốc Quan, thế nhưng trải qua dòng thời gian chìm nổi và bao thăng trầm của lịch sử, không biết từ khi nào, luồng ác khí đã thoát khỏi sự trấn áp của thẻ tre và móc phượng hoàng loan, một lần nữa trở lại nhân gian, mượn tay kẻ khác để quấy nhiễu người sống.
Mộc Đại vốn là một cô gái mồ côi, đáng ra không có liên quan gì tới vụ án tàn độc mấy chục năm trước ở hồ Lạc Mã, thế nhưng người nhận nuôi cô lại hết sức quan tâm đến vụ án này, chẳng rõ có ẩn tình gì phía sau hay không. Một ngày kia, Mộc Đại được người ấy cậy nhờ tới Trùng Khánh, gặp một kẻ chuyên buôn bán tin tức trong giang hồ tên là Vạn Phong Hỏa, tiếp xúc với những thông tin về vụ án năm ấy. Có lẽ lúc đó Mộc Đại không ngờ rằng chính vì chuyến đi này mà cô – từ một người không hề liên quan đến hồ Lạc Mã, lại trở thành một mắt xích trong những việc này, không sao dứt bỏ được.
Ban đầu ai nấy đều nghĩ “người rối dây câu” là cách dàn xếp hiện trường của một tên sát nhân biến thái, thế nhưng càng dấn sâu vào câu chuyện, Mộc Đại và những đồng đội của cô khám phá ra rằng những vụ án này không chỉ được thực hiện bằng bàn tay con người, mà còn do một thế lực thần bí khác điều khiển đằng sau. Chính thế lực ấy đã khiến kẻ sát nhân tự thuật lại quá trình gây án của bản thân ngay trước khi chết, xúi giục kẻ bị thao túng giết người, xuyên kim qua các bộ phận cơ thể, biến tử thi thành các “người rối dây câu”, cũng chính thế lực ấy đã biến vùng biển trù phú thành một vùng đất chết.
Nhưng năm xưa còn có Lão Tử là người cao cường, nhốt được bảy luồng ác khí nọ vào thẻ tre, còn bây giờ, nhóm Mộc Đại phải làm gì để ngăn chúng lại?
…
Đây là lần đầu mình đọc Vĩ Ngư, đọc xong bèn hiểu vì sao tác giả này được nhiều người yêu mến như thế.
Cách đặt vấn đề, khai thác và triển khai cốt truyện của Vĩ Ngư rất tốt. Bảy Thanh Hung Giản là một câu chuyện mang đậm màu sắc kì bí, hồi hộp, thậm chí ghê rợn, như câu chuyện Lão Tử qua Hàm Cốc Quan đã xử lý bảy luồng ác khí vào bảy thẻ tre, hay câu chuyện mò ngọc trai của làng Ngũ Châu ven biển nọ, việc những kẻ phạm phải tội ác bị chặt đứt chân trái, về bài đồng dao cổ xưa khi con người đi săn thú… Vì là một người thích những gì kỳ bí, hồi hộp, nên câu chuyện của Vĩ Ngư rất có sức hút đối với mình. Tuy nhiên mình có cảm giác trong tập này, Vĩ Ngư điều khiển tiết tấu truyện không tốt lắm, đôi chỗ hơi vội, nhưng tổng thể thì ổn.
Hệ thống nhân vật trong truyện khá đồ sộ, tuy nhiên vì cách kể của tác giả mạch lạc nên khi đọc mình không bị rối. Vĩ Ngư sắp xếp quan hệ của các nhân vật theo kiểu “vòng đi vòng lại cuối cùng lại vòng về bên nhau”. Tưởng như họ không hề có một kết nối nào với người kia – hay không liên quan gì đến hung giản, thì cuối cùng hoá ra tất cả đều đã từng chạm trán với nó theo một cách nào đó. Mỗi người tương ứng với một nguyên tố trong ngũ hành cũng không phải ngẫu nhiên, mà bởi trong cuộc chiến với bảy luồng ác khí này, họ chính là những người được chọn và bắt buộc phải hoàn thành trách nhiệm của người được chọn ấy. Một khi đã vướng vào những việc như vậy thì không ai có thể dứt áo ra đi, dù có muốn tránh xa việc này tới đâu chăng nữa.
Trước mắt, trong tập một có xuất hiện tuyến tình cảm của Mộc Đại và anh chàng La Nhận thông minh, đẹp trai (hơi lạnh lùng). Không biết sao nhưng mình có cảm giác Vĩ Ngư chưa định hình vững được nhân vật, đặc biệt là Mộc Đại. Còn nhân vật mà mình ấn tượng nhất trong truyện là Mười Ba Nghìn, anh ta có một quá khứ phức tạp, thảm thương, đôi khi hèn nhát, lừa lọc, nhưng cũng là một người dám nghĩ dám làm. “Thần tiên chỉ lối” cũng là thứ liên quan trực tiếp đến Mười Ba Nghìn, vì năm xưa chính anh ta là người đã đập tượng trên nóc nhà thờ tổ (chắc cũng ít ai dám làm vậy lắm).
Tóm lại, Bảy Thanh Hung Giản khá lôi cuốn, dễ đọc, tuy sách dày (~ 700 trang lận) nhưng mình đọc nhanh lắm chứ cũng không trầy trật gì đâu, cơ bản là vì tò mò nhiều thứ quá.
Đánh giá: 3,5/5
Instagram: @_satohsai