KHI KÝ ỨC TAN BIẾN: HÀNH TRÌNH TÌM LẠI SỰ TỒN TẠI TRONG “KẾT TINH THẦM LẶNG”

Thứ Sáu, 25/07/2025

“Kết Tinh Thầm Lặng” của Ogawa Yoko là một tác phẩm khiến người đọc không khỏi bàng hoàng và trăn trở khi gấp sách lại. Với bối cảnh giả tưởng nơi mà từng vật thể, từng khái niệm lần lượt biến mất khỏi thế giới và trí nhớ con người, cuốn tiểu thuyết đặt ra những câu hỏi sâu xa về sự tồn tại, ký ức và bản chất của con người. Khi đọc từng trang, ta cảm giác như đang đứng trên ranh giới mong manh giữa hiện thực và sự hư vô, và chính ranh giới đó lại càng trở nên mờ nhạt theo mỗi “sự biến mất”.

Một trong những điểm đặc biệt nhất của tác phẩm là việc Ogawa không chỉ mô tả sự biến mất của vật chất một cách vật lý mà còn nói đến sự biến mất trong tâm trí – sự sụp đổ không thể cưỡng lại của ký ức. Điều khiến người đọc cảm thấy rợn ngợp chính là sự tàn nhẫn của sự lãng quên vô thức: khi một thứ gì đó biến mất, những người trên hòn đảo không chỉ thôi sử dụng chúng mà còn quên mất cả sự tồn tại của chúng. Đó là một thế giới nơi mà không có sự nổi loạn, không có phản kháng, bởi mọi người đã quá quen với việc phải tiếp nhận và thuận theo quy luật mờ ảo kia. Sự cam chịu đó khiến ta liên tưởng đến thực tại nơi chúng ta cũng từng chấp nhận đánh mất những điều quý giá mà chẳng một lần ngoái lại.

Tác giả đã khéo léo dựng nên một không gian đầy u hoài bằng giọng văn tĩnh lặng nhưng gợi cảm xúc mãnh liệt. Nhân vật chính “tôi” là một nhà văn sống đơn giản giữa dòng chảy biến động của thế giới đang dần mất đi ký ức. Khi cô quyết định che giấu R – một người vẫn giữ được ký ức về những thứ đã biến mất – ta bắt đầu nhìn thấy ánh sáng của hy vọng. Tuy nhiên, hy vọng ấy lại rất mong manh đối chọi với một thế giới đầy bí ẩn và u tối. Những tương tác giữa cô và R cũng như sự xuất hiện của “tác phẩm trong tác phẩm” tạo nên nhiều tầng lớp ý nghĩa, đặt người đọc vào các vòng xoáy suy ngẫm về quyền năng của ký ức và vai trò thật sự của ký ức trong việc duy trì bản thể một con người.

Tác phẩm không đi theo lối kể thông thường với cao trào và kết cục rõ ràng, mà thay vào đó là sự suy yếu dần đều, gần như mờ nhòe, như cách mà thế giới trong truyện đang mất đi. Khi mọi thứ dần bị xóa sổ, kể cả cơ thể của chính nhân vật chính, người đọc khó tránh khỏi cảm giác rằng chính mình cũng đang bị cuốn đi trong cơn lốc của sự hư biến. Chính cái kết u tối và khó đoán ấy – nơi mà không chỉ vật thể mà cả con người cũng không thể tồn tại – đã để lại trong lòng người đọc một nỗi hoang mang và trống rỗng sâu thẳm.

Nhưng sự mất mát không hoàn toàn vô nghĩa. Qua từng mảnh vụn ký ức được khơi dậy từ những đồ vật tưởng chừng vô giá trị, từ những cuộc trò chuyện thầm lặng, ta nhận thấy điều mà Ogawa Yoko thực sự muốn truyền đạt: vật chất tuy mất, ký ức tuy mờ nhạt, nhưng vẫn có thể kết tinh lại trong một ai đó như một dạng tồn tại khác. Sự tồn tại ấy chỉ còn như một tinh thể nhỏ, mảnh dẻ và mong manh, nhưng lại đủ sức khiến ta nhớ rằng mình từng là ai. Có lẽ vì vậy mà nhân vật chính, trong những giây phút cuối, vẫn mong R để lại một câu chuyện – không phải để cứu vãn thế giới, mà đơn giản là để được tồn tại trong một hình thức khác, như một “kết tinh thầm lặng” trong trí óc của người khác.

Đọc “Kết Tinh Thầm Lặng” là bước vào một thế giới nơi ký ức và sự tồn tại của con người dần bị rút cạn, để rồi chính trong sự tan biến đó, ta càng cảm nhận rõ hơn những điều tưởng như bình dị: một món đồ kỷ niệm, một câu chuyện cá nhân, hay một sự gắn bó vô hình. Tác phẩm không dễ đọc, nhưng lại có sức lôi cuốn khó tả. Nó khiến ta vừa sợ hãi bởi sự vô hình của quyền lực, vừa trân trọng những điều nhỏ bé đang còn hiện hữu xung quanh. Một lần đọc có thể là chưa đủ, bởi như một số độc giả đã chia sẻ, cuốn sách càng đọc lại, càng soi chiếu thêm nhiều lớp ý nghĩa và cảm xúc.

“Kết Tinh Thầm Lặng” không phải là một cuốn tiểu thuyết dễ tiếp cận, nhưng chính sự trừu tượng và đẹp buồn đó lại khiến nó ở lại rất lâu trong tâm trí người đọc. Một lời nhắc đầy ám ảnh về ký ức, sự lãng quên và ý nghĩa tồn tại, đặc biệt trong một thời đại mà mọi thứ đều chực chờ tan biến.

Viết bình luận