Review sách: MÌNH NÓI CHUYỆN GÌ KHI MÌNH NÓI CHUYỆN TÌNH – Raymond Carver

Thứ Bảy, 16/09/2023

Một điều bất ngờ trong những năm tháng tràn trề sức trẻ đến mức cảm thấy như là có thể ban phát tình yêu đến khắp thế gian của các “hot chicks and cool dudes” thì đụng ngay lão già Raymond Carver với mớ truyện ngắn điên rồ nhưng đậm chất điện ảnh trong cuốn Mình nói chuyện gì khi mình nói chuyện tình. =]]]

Ô kê, giờ thì mình nói chuyện gì khi mình nói chuyện tình? Mình nói chuyện gì khi mình đang “trong một tâm trạng để yêu?” Mình nói đủ thứ, mình nhìn nàng nâng niu trìu mến, mình nói về nhạc Jazz, về cái giọng như rót mật vào tai của Fitzgerald hát Dream a little dream of me. Ngoài ban công một ngày hè oi ả, mình rót thêm cho nàng một chút Gin Tonic (thứ duy nhất mình biết pha), rồi đưa nàng lên giường. Mình đọc , nàng đọc Modiano. Một màn hôn nhau nồng nhiệt, thường là như thế. Mặc cho ngoài kia  hay khủng bố, và loài người thì độc ác và lừa lọc; căn phòng nơi mình và nàng quấn quít là một thánh đường bất khả xâm phạm. Mình thấy mình không thế sống thiếu nàng. Mình cưới nàng. Không hề biết mình vừa đặt một dấu chấm hết trầm đục cho những đam mê yêu đương nồng cháy, những  gần như bất tận.

Giờ đây, vài năm hay chục năm sau đó, mình bắt chước Adam Sandler trong phim Just go with it: đã li dị những vẫn đeo nhẫn như một món vũ khí lợi hại để tán tỉnh kín đáo những cô nàng trẻ trung, cô đơn, và nóng bỏng trong pub trong bar. Mình đi cắt tóc và tán dóc với mấy gã đàn ông làm việc tay chân, gây sự, đánh nhau như mấy đứa con nít. Mình ngoại tình và bị phát hiện. Tất cả những gì hay ho đã biến thành nước mắt và những lời chì chiết. Từ “sao em ngốc thế?” thành “sao cô ngu thế?” Rồi đến “cô làm ơn im đi được không?” Mình và nàng kí vào đơn li dị. Không còn cái thời ứng tác. Không còn nhảy, nhảy, nhảy, qua những hố sâu hay bên bờ vực thẳm. Không còn Gin Tonic, không còn rượu vang. Mình làm bạn với bọn Jack Daniel và Johnny Walker. Vài chục năm nữa, Mình bán tháo hết đồ đạc trong ngôi nhà thiếu vắng hơi ấm. Mình thức dậy trong cái hình hài nhăn nheo khổ sở, mình ho và ói rủ rượi vào mỗi sáng. Mình thấy mình nhớp nháp như mấy con ốc sên bò lổm ngổm sau vườn. Mình thấy già nua và bất hạnh.

Cuộc đời làm người ta tầm thường, làm chúng ta rối vò bằng những định kiến tù mù. Đến lúc chúng ta phải tự hỏi rằng phải chăng tình yêu là một cuộc trao đổi thầm kín? Cái lãng mạn của tình yêu lớn trong tiểu thuyết chẳng qua chỉ là lớp vỏ mật đường quỷ quyệt. Giờ thì đến cái phần khô khốc bên trong đó: Nào anh, anh hãy cho tôi xem cái mà anh có, và tôi sẽ xem xem liệu tôi có nên đến với anh? Lạy Chúa lòng lành, lão Raymond Carver làm tôi sợ lập gia đình, cưới vợ và sinh con còn hơn là thấy một con Valak. =]]]]

Review của độc giả Phan Vũ Bình An  – Nhã Nam reading club