Review sách: ĐỪNG BAO GIỜ BUÔNG DAO – Patrick Ness

Thứ Hai, 18/09/2023

Nếu Quái vật ghé thăm là câu chuyện cổ tích tăm tối và u buồn, lại thấm đượm tính nhân văn và xúc động thì Đừng bao giờ buông dao là cuộc phiêu lưu lạ lùng, điên cuồng nhưng không kém phần phấn khích mà Patrick Ness gửi tặng độc giả.

Đừng bao giờ buông dao lấy bối cảnh chính là thị trấn Prentiss, một thị trấn không hề có bóng dáng của phụ nữ, một thị trấn mà không người nào có thể giữ bí mật bởi bất kỳ ai cũng có thể nghe thấy Tiếng Ồn ầm ĩ trong suy nghĩ của họ. Giữa cái náo loạn của Tiếng Ồn, bỗng nhiên một sự im lặng không tưởng xuất hiện. Một sự im lặng báo hiệu cho Todd Hewitt – thằng nhóc chỉ còn một tháng nữa thì trở thành đàn ông, thằng nhóc cuối cùng của thị trấn Prentiss – phải tháo chạy thục mạng nhằm bảo vệ cho mạng sống của mình. Đồng hành cùng con chó biết nói, sự im lặng và con dao trên tay, Todd dấn thân vào cuộc chạy trốn mà chính bản thân còn không hiểu nổi rốt cuộc cậu phải chạy trốn khỏi điều gì. Nhưng liệu Todd có thể trốn thoát không khi kẻ địch – dẫu bất kể là ai – thì đều có thể nghe được mọi suy nghĩ của cậu?

“Ơn trời không có yêu đương tình cảm sến rện gì trong này” là câu đầu tiên tớ thốt ra khi đọc được khoảng gần 200 trang đầu. Đừng bao giờ buông dao diễn biến khá chậm rãi khoảng nửa đầu câu chuyện, chủ yếu để tác giả giới thiệu bối cảnh và nguồn gốc các nhân vật. Tuy nhiên, nếu vượt qua khoảng 150 trang đầu aka thử thách chống lại cơn buồn ngủ thì bạn sẽ ổn thôi, vì càng về sau sự kịch tính sẽ được  thúc đẩy càng ngày càng cao hơn, đánh bay cơn buồn ngủ của bạn và kéo bạn vào sự điên loạn tột cùng nơi thế giới nhiễu loạn của Tiếng Ồn cùng với nhân vật chính Todd Hewitt của chúng ta. Cảm giác như thể bạn thực sự đặt chân vào trong cái nơi điên rồ ấy và phải chạy thục mạng cùng nhân vật chính vậy, đến độ mà chưa kịp thở, tác giả lại đá đít bạn thêm cái nữa bắt bạn phải tiếp tục chạy sấp mặt luôn.

 

Tác giả Patrick Ness xây dựng và phát triển nhân vật của mình rất chắc tay, đặc biệt là cậu nhóc Todd Hewitt với câu nói “đừng bao giờ buông dao” lặp đi lặp lại từ đầu đến cuối truyện. Chi tiết con dao là một chi tiết đắt giá bởi con dao chính là then chốt, góp phần định hình tính cách của nhân vật chính. Con dao không phải một đồ vật. Giết hay không giết, cứa hay không cứa, sống hay chết, con dao là điều bạn chọn, là điều bạn làm. Bên cạnh đó, phải dành sự khen ngợi cho Viola, người bạn đồng hành bất đắc dĩ của Todd, một cô bé cực kì thông minh và cá tính đã năm lần bảy lượt giúp Todd thoát khỏi tình huống ngàn cân treo sợi tóc. Nhân vật Viola cũng được tác giả “ưu ái” khai thác thêm ở phần ngoại truyện cuối cùng, giúp độc giả hiểu hơn về hoàn cảnh xuất thân cũng “đồ sộ” không kém nam chính, vậy nên nhớ đọc đến hết nha các bạn tôi.

Song, điều khiến tớ thực sự bị cuốn theo và đủ quyết tâm để quất hết cuốn sách dày hơn 400 trang này phải kể đến mối quan hệ “trước hờn sau yêu” của Todd và chú chó Manchee-biết-nói. Patrick Ness đã khéo léo phát triển mối quan hệ chủ-chó này từ đầu đến cuối truyện, thể hiện rõ ràng nhất qua thái độ “ghét trước yêu sau” của Todd dành cho người đồng hành bốn chân nhiễu sự nhưng cực kì trung thành của mình. Tớ cứ vừa đọc lại vừa phải thốt lên, ôi chao dễ thương xỉu bay ơi mỗi lần đến phân đoạn của một người một chó mọi người ạ. Đúng là trái tim này luôn yếu mềm trước những con vật đáng iu. Ngoài ra, có những phân cảnh rất cảm động và buồn nẫu lòng khiến mắt tớ chảy mồ hôi miết vài phút liền, khổ lắm con người dễ xúc động.

Tuy nhiên có một điểm trừ nho nhỏ, cái này là ý kiến cá nhân của tớ thôi, nhưng mà tớ thấy hơi bực bởi mỗi lần có một nhân vật N hay C hay T gì đó định giải thích cho Todd rằng vì sao em phải chạy luôn tay luôn chân từ đầu đến cuối quyển sách thì sẽ bị một quả tạ hữu ý chặn lời người ta lại, và chúng ta lại phải đợi thêm chục trang nữa, và đợi thêm chục trang nữa rồi lại bị chặn thêm (vài) phát nữa. Cứ thế phải mấy lần liền nên tớ hơi khó chịu và bị hụt hẫng xíu.

Nhưng nói gì thì nói, Đừng bao giờ buông dao là một cuốn  và thích hợp để tu luyện trong những ngày ở nhà chống dịch, là một liều thuốc tinh thần xoa dịu các đôi chân ham thích bay nhảy nhưng phải ở nhà giãn cách xã hội. CỰC KỲ MONG CHỜ PHẦN TIẾP THEO. Thông tin thêm là sách đã được , tớ ngó thử thì thấy cũng tàm tạm, đương nhiên nội dung sẽ bị cắt kha khá, xem chỉ để ngắm Tôm Hà Lan là chính. Highly recommend Đừng bao giờ buông dao cho mọi tín đồ thích thể loại phiêu lưu viễn tưởng, mà không thích thì cũng nghía qua ẻm nhé vì ẻm ổn lắm đó.

neverblossom