Không hiểu vì lý do gì mà rất nhiều lần vào cửa hiệu, nhìn những cuốn sách của Ichikawa Takuji, chưa khi nào mình muốn mang nó về nhà cả. Có một lần duy nhất gần đây nhất mình đã cầm “Anh sẽ đi tìm em trên chiếc xe đạp hỏng” lên tay, nhưng rốt cục vẫn để nó lại chỗ cũ. Thế rồi cũng chẳng hiểu vì sao, giữa cơn nắng rót như mật vào tháng tư, mình đã phải lòng chiếc xe đạp bám đầy những dây leo thường xuân.
Giống như được lăn theo bánh xe đạp cũ đã tróc sơn, càng lăn đi những kí ức lại trở về rõ nét hơn. Như một thước phim hỏng hóc đã lâu không chạy, câu chuyện tình yêu của Kan và Mariko cứ thế mà quay đều trên những dòng hồi ức, có khi rất mượt mà, có khi để lại những vết xước trần trụi đâu đó trong tim.
Bàn chân thiếu đi ngón út hay là những mất mát mãi không thể đủ đầy
Chiến tranh và những nỗi đau không dừng lại ở việc cơ thể bị mất đi một chiếc tay, hay một ngón chân. Có lẽ vòng tròn bánh xe sẽ mất rất lâu để có thể chạy qua những tổn thương ghim chặt rất sâu như những mảnh đạn vỡ nằm yên trong cơ thể Mariko. Những đứa trẻ mất đi người thân, cha mẹ mất con cái, và Kan- chàng trai vẫn lẩn khuất bóng hình đứa trẻ cô đơn mất đi khả năng tự hạnh phúc.
Hơn cả một câu chuyện tình yêu
“Đó là một loài cây đáng thương lúc nào cũng nghĩ ngày mai mình sẽ trở thành cây bách, ngày mai mình sẽ trở thành cây bách, nhưng cuối cùng vẫn không thể làm được…”
Nếu Mariko là nhai bách thì đó là một cây nhai bách rực rỡ nhất lộng lẫy nhất thế gian. Bên cạnh một Kan mong manh đầy những nỗi bất an, Mariko giống như ánh nắng mùa xuân bừng sáng cả khu rừng, một cây nhai bách chưa một giây lựa chọn từ bỏ niềm tin vào cuộc sống.
Có lẽ điều mình đọng lại nhất ở cuốn sách này lại không phải là chuyện tình yêu đôi lứa, mà là niềm tin yêu về bản thân, về thái độ sống chân thành, ước ao được sống, được hạnh phúc.
“ Anh sẽ đi tìm em trên chiếc xe đạp hỏng. Nương theo giọng nói của em, anh cứ thế nhấn bàn đạp hướng về nơi phương trời xa thật xa.”
Những vòng xe lăn cũng tới cung đường cuối, cung đường trả lại bao ngây thơ, hồn nhiên sống động như một bức tranh không còn màu xám. Một bức tranh màu xanh mà Kan đã mơ từ lâu, vẽ nên một thế giới khác nào đó trên đời, sẽ không có thù hằn, không có đớn đau, mà chỉ có màu của tình yêu đơn thuần.
Câu chuyện nhẹ nhàng, chậm rãi như cơn gió mùa xuân hoài niệm, cứ thế trôi và rồi gieo vào lòng những nỗi buồn man mác.
Là cuốn sách đầu tiên của tác giả người Nhật Ichikawa Takuji mà mình đọc. Không hẳn là thích nhưng vẫn tò mò muốn thử đọc thêm những tác phẩm khác nữa.