MS203 - Hiệu sách nhỏ ở Paris - Ha Dang

Thứ Ba, 21/11/2023

Mình không thích ngôn tình nên ít khi đọc sách liên quan đến nước Pháp (vì nghe nói người Pháp/ tiếng Pháp lãng mạn bậc nhất thế giới?! ) Vậy mà lại được tặng cuốn tiểu thuyết đậm đà bản sắc Pháp như “Hiệu sách nhỏ ở Paris” .

Cuốn sách kể về Perdu, ông chủ thuyền sách “Hiệu thuốc văn chương”, trên hành trình xuôi thuyền theo những dòng sông nước Pháp để xin “sự tha thứ của một người phụ nữ đã chết bằng những giọt nước mắt chưa khóc.” Suốt 21 năm, Perdu không hề biết đến lỗi lầm mình đã phạm phải. Ông khóa kín tất cả cảm xúc của mình để sống “an toàn” và chỉ khi một biến cố rất tình cờ xảy ra (như đời vẫn thế) tất cả những cảm xúc ấy trồi lên, cuồn cuộn như cơn bão đẩy ông vào “cuộc hành hương” về phương Nam. Trong hành trình ấy, Perdu đồng hành cùng Jordan, 21 tuổi, cây viết mới nổi đang đau đầu đi tìm cảm hứng cho cuốn sách tiếp theo. Sau đó lại “kết nạp” thêm Cuneo người Napoli, từng làm đủ mọi nghề sông nước chỉ để tìm lại người tình một đêm 15 năm về trước.

“Xen giữa kết thúc và một khởi đầu mới luôn là một thế giới lưng chừng… Nó được gọi là khoảng thời gian đau đớn… Nó là một vũng lầy; ở đó những giấc mơ, những lo nghĩ, những kế hoạch bị lãng quên của ta tụ họp lại với nhau.”

Hành trình của Perdu không chỉ đơn thuần là một cuộc sám hối muộn màng. Đó còn là hành trình kết nối lại với thiên nhiên, con người và với chính những nỗi đau và cảm xúc bên trong ông. Có đoạn Perdu đồng hành cùng những người bạn, có đoạn ông phải tự bước một mình. Để rồi khi đã vượt qua “vũng lầy”, tình yêu cuộc sống một lần nữa trở lại với người đàn ông ngũ tuần.

“Hiệu sách nhỏ ở Paris” ca ngợi tình yêu nhưng đó không chỉ là tình yêu đôi lứa tự do, mà còn là tình yêu với sách, với thiên nhiên, với những người bạn và trên hết là tình yêu cuộc sống. Ngoài những đoạn miêu tả đậm chất lãng-mạn- Pháp, rất nhiều lần bạn sẽ bật cười vì những đối thoại thông minh và dí dỏm giữa các nhân vật.

Nếu nói theo cách của Perdu thì có lẽ cuốn sách này sẽ phù hợp để chữa chứng “mất niềm tin vào cuộc sống” hoặc hội chứng “đời thường nhàm chán”. Tác dụng phụ: “khiến bạn muốn viết thứ gì đó bằng ngôn từ hoa mỹ hoặc sến hơn bình thường” ( – như review này chẳng hạn :) )
 

Viết bình luận