Tôi biết điến cuốn sách Người đua diều cách đây khá lâu, song do nghe nói rằng nó rất buồn nên cứ lần nữa mãi chưa đọc. Nhưng lần này, khi tôi mở vài trang ra đọc thử thì bị cuốn vào chuyện lúc nào không hay, đọc không dứt ra được.
Đây là một cuốn tự truyện, nên cảm xúc của tác giả rất chân thật và mãnh liệt. Nhiều lúc đọc tôi có cảm giác những những cảm xúc ấy theo những dòng chữ chảy tràn vào người đọc những buồn, vui, cắn rứt và ăn năn hối hận.
Câu chuyện kể về tình bạn giữa hai cậu bé Amir và Hassan. Amir là con của ông chủ , Hassan là con của người đầy tớ, song chúng hồn nhiên lớn lên cùng nhau, thân thiết. Song do một lần vì hèn nhát Amir đã không cứu Hassan khi Hassan bị một đám trẻ đánh và nhục mạ. Nhưng thay vì ăn năn hối lối Amir đã tìm cách đuổi hai cha con Hassan ra khỏi nhà để khỏi phải thấy sự xấu hổ, day dứt của bản thân. Chính hành động này đã làm Amir phải ăn năn, hối hận cả đời về những phản bội mà anh đã dành để đáp lại sự trung thành của người bạn thân thiết nhất của mình, sự dày vò ân hận vẫn chưa từng buông tha anh một giây phút nào cả. Sau này khi gia đình gặp biến loạn, hai cha con Amir qua Mỹ , anh cũng không bao giờ nguôi quên cảm giác đó. Mỗi lần đọc tới câu mà Hassan nói với Amir “Vì cậu, cả ngàn lần …” tôi luôn cảm thấy nghẹn ngào và xót xa.
Amir sau biết bao trằn trọc, day dứt đã quyết định quay trở lại Afghanistan để tìm lại Hassan, chuộc lỗi với người bạn thân thiết trung thành. Nhưng lúc này đất nước chìm trong chiến tranh và xung đột sắc tộc, Hassan của anh đã bị bắn chết cùng người vợ, đứa con không biết lưu lạc nơi nào. Amir cùng những người bạn thân thiết mới quen đã đi tìm đứa bé khắp nơi. Bằng tất cả những gì mình có, anh đã chiến đấu để giành giật lại giọt máu của vợ chồng Hassan để lại.
Người đua diều là một tác phẩm chân thật, sinh động và nhiều cảm xúc, nói về những tình cảm thân thiết mà biết bao giấy mực đã nói tới: tình bạn, tình cha con, tình yêu. Song ở đây nó không chỉ một chiều ở những cảm xúc ấm áp tình người mà còn phản chiếu những mặt tối : sự phản bội, sự day dứt, dằn vặt của một người khi phản bội bạn bè, sự đau đớn của một người cha không được nhìn nhận đứa con mình sinh ra, rồi chứng kiến đứa trẻ ấy biến mất ngay trước mắt mình.
Câu chuyện diễn ra trên nền một khung cảnh tang thương – đất nước Afghanistan đổ nát, với những kẻ cuồng tín, bạo lực, ưa giết chóc nhan nhản khắp nơi, cả một nền văn hóa hàng ngàn năm đã biến thành tro bụi, đổ nát. Nhưng ở nơi đó vẫn không thiếu những tấm lòng nhân hậu, chính trực, sẵn sàng giúp đỡ người khác, quên đi chính bản thân mình.