Nói không phải mê tín chứ các cậu ạ, bất cứ quyển sách nào có motip anh chị em ruột phải tự lập và chăm sóc cho nhau đều đụng trúng sở thích của tớ. Không hiểu từ bao giờ tớ đã mê đắm những câu chuyện kể về tình anh chị em đến thế. Và trong một lần lang thang nơi Tiki, sự chú ý của tớ đã va phải cậu bé gần ba trăm trang này. Tế bào bá đạo tổng tài, nếu có, nổi lên kêu xèo xèo và tớ quyết tâm khiến ẻm phải thuộc về tớ ngay lập tức.
Tất nhiên, cuốn sách là câu chuyện nho nhỏ ấm áp kể về của hai anh em nhà Maluri. Trong khi cậu em trai Kléber mười bảy tuổi thông minh tốt bụng thì người người anh trai Simple hai lăm tuổi lại không may mắc chứng thiểu năng. Sau khi mẹ mất và bố thì bận say sưa bên hạnh phúc mới, cả hai đã phải học cách tự lập, tự biết chăm sóc và yêu thương lẫn nhau, nhất là Kléber.
Với “Người anh không lớn”, tác giả Marie-Aude Murail đã miêu tả nội tâm của nhân vật Kléber rất chân thực, phù hợp với diễn biến tâm lý của một cậu bé mười bảy tuổi đang phải gánh vác quá nhiều trách nhiệm. Nhờ sự tinh tế của bà mà Kléber đã trở thành nhân vật tớ yêu thích nhất. Ở cậu, ta tìm thấy ngay sự kiên nhẫn, dịu dàng và mạnh mẽ, những phẩm chất đã được bồi đắp từ tình yêu thương vô bờ bến cậu dành cho anh trai mình. Nhưng cũng có khi cậu bé này tỏ ra ngốc nghếch, yếu đuối, có khi cậu đã phạm sai lầm và cũng có khi cậu trở nên thật ích kỉ rồi vô tình làm tổn thương người cậu yêu thương. Dù là vậy, người đọc cũng khó lòng mà trách cậu được, vì dẫu có trưởng thành chín chắn đến cỡ nào, cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ đã luôn phải cố gồng mình lên để bảo vệ anh trai trước một thế giới quá ư khắc nghiệt, nơi tràn ngập những người lớn quá ư xấu xa. Cậu chỉ là một con người bình thường, mà con người thì chẳng ai lại không có những phần ích kỉ, tính toán cho bản thân của mình. Sau cùng, cậu vẫn chọn làm điều đúng đắn, chọn lấy tình yêu thương, để nhận lại nhiều hơn nữa những yêu thương.
Cả nhân vật người anh Simple cũng vậy, tuy luôn gây ra nhiều rắc rối cho Kléber và đôi khi khiến cậu em mình, những người xung quanh và cả tớ nữa vừa bực bội vừa buồn cười, nhưng anh vẫn luôn là một cậu bé nhạy cảm, luôn yêu thương Kléber theo cách riêng của mình. Số phận đã lấy đi của Simple nhiều thứ quan trọng, nhưng đồng thời cũng vô tình mang đi luôn cả những phần bóng tối xấu xí nhất vẫn luôn rình rập những kẻ bình thường, có lẽ vì vậy mà tình yêu của Simple đối với mọi người thật trong sáng, chân thành và vô tư biết dường nào. Tình yêu ấy cũng đơn giản và dễ chịu giống như biệt danh của anh vậy. Những tương tác của Simple với những người khác đều¹ vô cùng đáng yêu, đặc biệt là với ngài Pin Pin, một nhân vật hóa ra lại có cá tính mạnh hơn tớ nghĩ.
Tình cảm của hai anh em là điểm sáng của cuốn sách, bên cạnh tình làng nghĩa xóm, tình bạn, và tình yêu thương giữa người với người. Cuốn sách rất mỏng, vèo cái đã đọc hết ngay, nhưng từng trang từng trang đều tràn ngập tình yêu thương cùng sự ấm áp, đến nỗi vị ngọt từ đó mà đọng lại mãi trong lòng tớ.
Tuy nhiên, có lẽ vì tớ hơi cổ hủ nên có một số chi tiết về tình yêu trong cuốn sách làm tớ thấy nó hơi quá đà, chưa phù hợp với thể loại sách dành cho thiếu nhi lắm (hay đây không phải sách thiếu nhi?). Tình tiết câu chuyện cũng có đôi chỗ hơi thiếu thuyết phục, nhất là ở mảng tình yêu nam nữ, kiểu vù một cái chị A đã yêu anh B, trong khi phút trước chị vẫn mặn nồng bên anh C. Thêm vào đó, việc trình bày sách vẫn còn khá rối rắm, nhất là những câu thoại thiếu dấu “-” để phân cách lời kể với lời thoại khiến tớ hơi khó chịu, hy vọng rằng mọi việc sẽ được cải thiện trong lần xuất bản sau, vì quả thực đây là một quyển sách rất dễ thương. Nó xứng đáng được biết đến rộng rãi hơn thế này.