Bố mất đột ngột kéo theo cơn khủng hoảng tinh thần của mẹ, mọi điều bình yên trong cuộc sống của Chiaki 6 tuổi đều bị thay bằng những điều lạ lùng bấp bênh.
Trước tình cảnh đó, Chiaki đã lặng lẽ xây nên một bức vách ngăn với tuổi thơ đầy sắc màu, gánh gồng nhiều suy tư và khép mình với thế giới hơn. Trang viên Cây Dương và bà cụ khác người là niềm an ủi to lớn nhất trong hành trình trưởng thành của cô bé.
" Ít nói nhưng nhạy cảm trước nỗi đau của người khác, chính vì thế con bé sẽ ưa cô đơn, nhưng hẳn nó chẳng thể nào không sống vì người khác."
Khủng hoảng trở lại với Chiaki vào tuổi 26, độ tuổi con người ta đã hoàn toàn quyết định đời mình, đơn giản nhất việc kết thúc nó hay không. Trở về dự đám tang của bà cụ với trạng thái buông xuôi nhưng không ngờ những bí mật ngày xưa lại dần hé mở, dẫn lỗi Chiaki trở lại với niềm vui. Ngã ở đâu đứng lên ở đó, dòng ký ức ngọt ngào ôm trọn Chiaki, nhắc nhở cô về sự diệu kì của cuộc sống đã nâng đỡ mình cho đến ngày hôm nay, và cô biết mình phải sống vui vẻ hơn.
"Khi tôi ngẩng đầu lên, cây dương vẫn sừng sững nơi đó. Tắm mình trong nắng chiều, những chiếc lá vàng reo xào xạc. Không phải quá khứ, không phải tương lai, không phải trong những giấc mơ hay chuyện vờ nào đó, cây dương tồn tại thật vô cùng tận, đầu óc tôi thoáng bỗng rỗng không. Cây dương chẳng bao giờ bận tâm chuyện nó không có nơi nào để đến. Đơn giản, nó luôn ở nơi nó vẫn đứng. Và cả tôi, bây giờ tôi cũng đang đứng đây."