MS483 - Một lít nước mắt - Bùi Nguyễn Nhật Khanh

Thứ Sáu, 24/11/2023

Thế nào được định nghĩa là người bình thường? Đôi khi thật giản đơn, chỉ là có thể bước đi trên đôi chân của mình, được nói cười vui vẻ, được làm những điều mình thích …. Kito Aya đã từng như thế, đã từng là một cô gái đam mê thể thao, đã từng rất năng nổ và đã từng là một người bình thường.
“Sao lại là tôi?”, ta vẫn tự hỏi bản thân như thế mỗi khi nỗi khổ hạnh giáng lên đôi vai. Aya cũng đã đau đớn, cô mang câu hỏi ấy cho đến lúc ra đi, câu hỏi vẫn chưa có lời giải đáp. Nhưng thật ra Aya đã trả lời được câu hỏi ấy rồi, bởi chính cô có năng lực vượt qua, cô đã rất mạnh mẽ. Ta có thể vượt qua khó khăn với nhiều hình thức khác nhau, chết không có nghĩa là thua cuộc. Kito Aya, cô ấy đã chiến thắng bao lần muốn từ bỏ, chiến thắng sự sợ hãi, chiến thắng… bản thân mình. “Có những người mà sự tồn tại của họ giống như không khí, êm dịu, nhẹ nhàng, chỉ khi họ mất đi người ta mới nhận ra họ quan trọng nhường nào. Mình muốn trở thành một sự tồn tại như thế”, và cô đã trở thành sự tồn tại ấy. Aya không thể cứu cuộc đời mình nhưng cuộc đời của cô đã cứu rất nhiều cuộc đời khác.
Vào khoảng thời gian tăm tối nhất, tôi đã gặp Aya qua trang sách. Nhưng tôi khác cô ấy, tôi chưa từng là một người bình thường. Tôi chưa từng được chạy thật nhanh, lao trong gió; và cũng chưa từng hít thở bầu không khí bằng một trái tim lành lặn bởi tôi mang trong mình một trái tim khiếm khuyết. Nhưng vậy thì sao chứ? Tựa như Aya có một gia đình yêu thương cô, rằng cô cứ nói, dù lời nói chậm đến mức nào, họ cũng sẽ lắng nghe; dù chữ ghi lâu đến thế nào, họ cũng sẽ đọc. Tôi cũng có một gia đình như thế, một gia đình yêu thương và chấp nhận tôi. Aya đã khiến tôi nhận ra rằng mình may mắn như thế nào, rằng chúng ta có thể thay đổi số phận.
Có những khi cuộc đời khiến bạn cảm thấy không công bằng, bạn bất lực, buông trôi và chìm sâu vào góc tối. Tôi không chắc sẽ có ánh sáng chiếu đến bạn, nhưng tôi chắc chắn sẽ tồn tại thứ ánh sáng phát ra từ chính bản thân chúng ta. Cuộc đời sẽ khiến chúng ta vỡ vụn, để những tia sáng bên trong có thể qua những vết nứt đó, tỏa sáng lấp lánh.
Vì sao lại là chúng ta ư? Bởi ta không phải người bình thường, chúng ta đang cố gắng để trở thành một phiên bản phi thường của chính mình.
 

Viết bình luận