MS438 - Ngôi thứ nhất số ít - Hà Ngân

Thứ Sáu, 24/11/2023

Có một vài cuốn sách rất hợp với một vài bản nhạc. Một vài tình tiết rất hợp với một vài giai điệu. Một vài người rất hợp với nhau. Một vài chuyện chẳng ăn nhập gì cả.
Như thể "Thứ âm nhạc mà trước và sau khi nghe, ta dường như thấy cấu tạo cơ thể mình đã khác đi đôi chút..." Có những điều chỉ có thể cảm nhận, khó dùng lời lẽ nào diễn tả được hết. Và "Ngôi thứ nhất số ít" của Haruki Murakami là một cuốn như vậy. Tựa bài hát, khúc trầm khúc bổng, êm đềm len lỏi vào câu chữ. Từng trang sách qua lối viết của Haruki Murakami như chưa bao giờ ngừng mang theo giai điệu. Mỗi câu chuyện, mỗi nhân vật tưởng chừng rời rạc, nhưng sự rời rạc trọn vẹn ấy ghép lại thành tổng thể hoàn hảo tới kì lạ, đúng như cách vũ trụ vận hành. Có rất nhiều câu hỏi được đặt ra, muốn đặt ra, và đôi khi những câu hỏi được bỏ ngỏ, vừa day dứt, vừa thú vị. Ta thỉnh thoảng chẳng nhớ nổi chi tiết của câu chuyện, cũng chẳng đoán nổi tình tiết nào sẽ đến, nhưng thứ cảm giác khi đọc xong cuốn này hệt như một giai điệu cũ kĩ không tên, mà chỉ cần nghe thoáng qua ta sẽ thấy tâm trí mình rung rinh lay động.

Viết bình luận