MS397 - Một thoáng ta rực rỡ ở nhân gian - Kiệt Bland

Thứ Sáu, 24/11/2023

Mẹ biết không, lá thư này, từng chữ con viết là dành cho mẹ và một phần người của ai đó, con chẳng hiểu hay là chính mình. Con đã nghĩ, kí ức là một phần bị tách biệt khỏi thế giới thực. Nhưng mẹ à, dù nhớ nhung hay buông bỏ, người chết đi, vẫn mang theo nhiều hơn, ngoài thân xác lụi tàn là phần kí ức để lại nơi hậu thế.

Ở một nơi vầng trời sáng long lanh, nước mắt là nụ cười mãn nguyện, con dành cho mẹ và lá thư dài tựa thăng trầm, ngày chưa dứt. Không thể ngắn lại và con chỉ có thể viết, dù việc mẹ hiểu là mong manh. Con thương mẹ nhiều đến vậy, dù cuộc đời chỉ một lần được sống.

Tạm gác bút, gửi tặng mẹ lá thư này, con viết, ở đâu đó phương xa.

Tạm gác bút, gửi tặng quyển sách này, đến ai đó trong đời.

Tạm gác bút, gửi ký ức ấp ôm những thống khổ lạnh lẽo của thế gian, nơi vạn ngàn sinh mệnh phải tranh đấu để tồn tại thay vì được sống.

Viết bình luận