Một thoáng ta rực rỡ ở nhân gian - Xavie
Cuộc đời vốn là sinh tử luân phiên
Ta sống sao cho trọn vẹn khoảnh khắc
Như loài hoa chớm nở rồi tàn lụi
Như cầu vồng rực rỡ sau cơn mưa
Như đại dương mênh mông trên đất mẹ
Một thoáng ta rực rỡ ở nhân gian
Một thoáng ta chậm lại để an nhiên
Để bồi hồi suy nghĩ về quá khứ
Rồi chợt nhận ra ta đã trưởng thành
Đã xa lắm những khói lửa cực nhọc
Sao cho trời, kỉ niệm cho quá khứ
Cho muôn vàn những hoài bão đã qua
Những khó khăn của ta nơi đất khách
Cho muôn ngàn rung động thời niên thiếu
Tháng Tám đó gặp cậu trên cánh đồng
Ta làm thơ cho nguôi ngoai phiền muộn
Bởi kí ức là cơn lũ, chảy mãi
Bởi mẹ chẳng phải vị Chúa nhân từ
Bởi cuộc đời chỉ là một câu văn
Bởi cuộc đời chỉ là một bản án
Câu chuyện về ta của những ngày cũ
Về mẹ, ngoại Lan, và cả Trevor nữa
Về hết thảy những hoang tàn đớn đau
Về sự sống, tình yêu và cái đẹp
Về hoài bão của cậu nhóc mới lớn.