Ngàn Mặt Trời Rực Rỡ,nhan đề thật lộng lẫy và bóng bẩy,nhưng cả câu chuyện lại là 1 sự đau thương và trắc trở chông gai,số phận của 2 người phụ nữ,một người sau này tìm về được với sánh sáng,một người đến cuối cùng đã vĩnh viễn nằm lại tại nơi khuất bóng của mặt trời,sương đen man mác.
Một nửa đất nước là phụ nữ, nhưng họ chưa bao giờ được đối xử như một công dân,một con người bởi chính quyền khủng bố - Taliban. Những cuộc chiến tranh phi nghĩa,nạn bất bình đẳng giới và những tấn bi kịch lay động lòng người,Khaled Hosseini là một cây bút mang đến cho tâm hồn người đọc những vết cào,cấu trông nông mà sâu không tưởng. Anh lồng ghép vào cuốn tiểu thuyết của mình một đoạn lịch sử khó phai của Afghanistan,những đau thương mất mát,những quả bom lạc và cuộc đời nghiệt ngã của Mariam tội nghiệp,sự hy sinh của bà là một cú sốc lớn đối với tôi vào cuối truyện... Anh đã tái hiện cuộc đời chung của hàng ngàn phụ nữ Afghanistan qua hình bóng Mariam,nhưng đối với Laila,có lẽ anh muốn đó sẽ là số phận của các cô vào một tương lai không xa,thoát khỏi kiềm hãm của những luật lệ Hồi Giáo hà khắc,làm chủ cuộc đời mình.
"Giống như chiếc kim la bàn luôn chỉ về hướng Bắc, ngón tay buộc tội của đàn ông luôn hướng về người phụ nữ"
“Mỗi bông tuyết là một tiếng thở dài nặng nhọc của một người đàn bà phiền muộn đâu đó trên thế gian này.”