Những câu chuyện hiện lên với tình yêu thương dào dạt. Mỗi người sinh ra được liên kết với nhau qua những sợi dây vô hình, bằng cách nào đó ràng buộc, thắt chặt nhau.
"Chúng ta không chia lìa mà đang gắn kết với nhau. Ai cũng sẽ là chất xúc tác cho hai người nào đó và cuộc đời này tràn đầy những phản ứng hoá học"
Phải chăng mọi điều chính là như vậy?
Yêu một ai đó, dù có mất người ấy đi chăng nữa thì ta cũng sẽ không bao giờ quên được nỗi buồn và hình bóng cũ. Nỗi buồn càng sâu thì các kí ức càng khắc mạnh vào trái tim ta và đọng lại như mới. Nếu vậy thì ta không thể quên họ. Quên việc họ vẫn hiện diện. Quên việc yêu, được yêu và trao cho nhau nụ cười. Chắc chắn tất cả đều có ý nghĩa."
Tại sao chúng ta lại bị cuốn vào kỷ niệm một cách tha thiết đến thế?
Bỏ qua những chi tiết phi lý trong những câu chuyện của Ichikawa Takuji, bỏ cả những yếu tố siêu thực, mỗi cuốn sách vẫn hiện lên đầy chân thực, đầy triết lý. Chỉ cần tình yêu thương giữa con người với nhau là đủ, chỉ cần sự đồng điệu giữa tâm hồn, mọi khó khăn đều có thể vượt qua.