MS340 - Rừng Nauy - Nguyễn Trần Phương Thảo

Thứ Sáu, 24/11/2023

Sách là gợn gió nhẹ thổi đi màn sương mù phủ lấy linh hồn tôi. Tuy nhiên, Rừng Na Uy là ngoại lệ. Qua từng chương truyện, tâm trạng tôi trải qua ngột ngạt, đến trống rỗng, đến vui tươi, đến hỗn loạn, rồi lại bình yên kì lạ.

Tôi chưa trải nghiệm đủ để hiểu hết sách nhưng chỗ tôi thích nhất, hiểu nhất là Reiko và câu chuyện của chị ấy.

Câu chuyện của tôi cũng gần giống Reiko. Tôi từng đạt giải thưởng tỉnh, được quan tâm, khen ngợi. Còn Reiko có tài đánh đàn. Đột nhiên, tai họa ập đến, Reiko bị liệt ngón tay, còn tôi thì trượt nguyện vọng 1.

"Và thế là, phựt một cái, tâm trí tôi rơi vào một cõi hỗn mang hoàn toàn. Tối đen như mực."

Vào khoảnh khắc biết điểm, một mũi tên nhọn hoắt đâm vào cổ tôi, chân tay tê liệt, bức tường sau lưng như tảng băng lạnh cóng ghì chặt cơ thể, tâm trí tôi rơi vào "cõi hỗn mang". Những thứ động lực kia biến thành ngọn lửa đốt những vết bỏng rát, đau đớn khắp tâm hồn.

"Một nguồn năng lượng quý báu hoặc cái gì đó trong tôi đã biến mất, bốc hơi mất."

"Cậu có thấy điều đó khủng khiếp đến mức nào không? Tôi đã có biết bao nhiêu hứa hẹn, để rồi thức dậy một ngày và thấy tất cả đã mất hết rồi."

Thực tình, mọi người chẳng làm gì cả, còn cố giúp đỡ nhưng tình trạng cứ ngày càng tệ.

"Và thế là, phựt một cái! Chuyện đó lại tái diễn-cõi hỗn mang, bóng tối bao trùm."

Cái "phựt" này của Reiko dữ dội hơn lần trước. Của tôi cũng thế. Lần đầu tôi khóc không phải vì bị mắng, lần đầu khóc một mình, khóc đến không thở nổi, lần đầu tôi ghét mình tới vậy. Thế nên, tôi hiểu Reiko, chị hẳn đã khổ sở, tuyệt vọng lắm, tôi thương chị và cũng thương tôi.

Sau đó, Reiko gặp được chồng và tôi gặp được người bạn ấy. Họ là cái phao cứu sinh được thả vào xoáy nước đau đớn này. Khác một chút là tôi vẫn còn một cái "phựt" khác. Song, tôi mới 18 tuổi, những mảnh vỡ trong người đang dần được sửa chữa, hơn hết, tôi chưa gặp cơn sóng thần thực sự cuốn trôi tất cả như Reiko, tôi nên thấy may mắn nhỉ.

Tóm lại, Rừng Na Uy không méo mó, đầy tiêu cực như người ta nói. Tôi nghĩ cuốn sách viết từ năm 1987 bởi một người Nhật này hẳn đã và sẽ chạm được nỗi đau âm ỉ, rỉ máu của nhiều người từ nhiều lứa tuổi, xuất thân như nó đã làm với tôi.

Tôi cầu nguyện mọi người đủ mạnh mẽ để chống chọi mọi đau khổ. Tôi tin bình yên rồi sẽ được thắp sáng như Midori làm với Toru.

Viết bình luận