Cây cam ngọt của tôi - Phương Nhã
“ Tôi vô thức đứng dậy. Tôi cảm thấy buồn nôn khủng khiếp và cả người đổ mồ hôi lạnh. Tôi rời khỏi bàn và đi ra cửa. Tôi thậm chí gần như không nhận ra khuôn mặt của cô Cecília Paim đang đi tới ngăn tôi lại. Có lẽ cô đã nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của tôi.
-Có chuyện gì vậy, Zezé?
Nhưng tôi không thể trả lời. Nước mắt tôi giàn giụa. Rồi như thể một cái chốt bật mở và tôi lao đi, thậm chí chẳng buồn nghĩ đến văn phòng cô hiệu trưởng. Tôi ra bên ngoài, quên cả đường quốc lộ, quên tất cả. Tôi chỉ muốn chạy và chạy cho đến khi tới được chỗ đó. Tim tôi còn đau hơn bụng và tôi chạy một mạch dọc đường Casinhas. Tôi đến tiệm bánh, liếc nhìn những chiếc xe hơi để xem Jerônimo có nói xạo hay không. Nhưng chiếc xe của chúng tôi không có ở đó. Tôi bật khóc và lại bắt đầu chạy. Đôi tay khỏe khoắn của ông Ladislau giữ tôi lại.”
Đoạn trích trên là khoảnh khắc mà cậu bé nghịch ngợm của chúng ta hiểu được cảm giác khi mất đi một người nào đó vô cùng quan trọng với mình. Cậu và người bạn ấy đã hứa với nhau sẽ là những người bạn tốt nhất mãi mãi. Nhưng rồi thì sao? Người duy nhất có thể lắng nghe và thấu hiểu cậu cũng đã bỏ cậu lại thế gian này không một lời từ biệt. Bỏ cậu lại một thế gian rất nghèo. “Nghèo” ở đây không phải là nghèo về vật chất mà chính là nghèo về tình yêu thương, lòng trắc ẩn. Một thế gian mà tình yêu thương gần như không tồn tại. Và chính khi ấy cậu đã hiểu được nỗi đau thực sự. Một nỗi đau mà có thể làm cho cậu nghĩ đến việc chết đi. Chính từ đó cho ta nhận ra rằng bất kỳ sự mất mát nào cũng có thể gây ra nỗi đau kéo dài. Có những nỗi đau mà sẽ chấm dứt trong nay mai nhưng cũng có nỗi đau mà sẽ theo ta suốt phần đời còn lại. Đó chắc hẳn là nỗi đau mất đi một người mà mình yêu quý, trân trọng. Với Zezé thì đó là mất đi một người bạn, một người cha, một người mà đã đưa cậu bé Zezé đi học mỗi ngày; một người dạy cho cậu bé những điều hay; cho cậu những lời khuyên hữu ích và chân thành; một người đã cho cậu bé biết rằng cuộc sống này thật đáng sống, rằng cậu bé rất đặc biệt vì sẽ không một ai trên thế giới này giống như cậu, cậu là duy nhất và vì vậy cậu đã trân trọng sự sống của mình hơn và quan trọng nhất là cậu bé luôn là chính mình. Bạn thân là một sự tồn tại rất kì diệu trong cuộc đời của cậu bé Zezé và cũng là một trong những niềm may mắn lớn nhất. Bởi đối với Zezé thì đòn roi là “ngôn ngữ” mà gia đình cậu dùng để nói chuyện với cậu. Có nhiều lần cậu nhận “ngôn ngữ” này không một lí do và chính lúc này thì có một người bạn thực sự đồng nghĩa với việc cậu bé sẽ luôn có một người ở bên cạnh những lúc khó khăn nhất, có người bảo vệ cậu, an ủi cậu mỗi lúc cậu bị tổn thương... . Và cậu bé Zezé tinh nghịch của chúng ta thực sự rất may mắn vì cậu cũng đã từng có được một người bạn như vậy bằng xương bằng thịt, người cho cậu nhiều bài học vô cùng quý giá trong cuộc sống. Người bạn này cũng cho cậu bé chưa đầy sáu tuổi biết thế nào là sự yêu thương, trìu mến, ấm áp và đặc biệt là thế nào là nỗi đau thực sự mà từ đó thay đổi cuộc đời cậu mãi mãi…