"Và bất chợt giọng nói của Hassan thì thào trong đầu tôi: vì cậu, cả ngàn lần rồi."
Trích dẫn trên ấn tượng đến mức lấn át những trích dẫn nổi tiếng nhất, sâu sắc nhất của quyển sách và hiển hiện mãi trong tâm trí tôi. Với tôi đó là then cài mở khóa cho cả câu chuyện phía sau. Một niềm tin, một nỗi trung thành để rồi vụn vỡ của Hassan và sự day dứt, đau khổ khôn nguôi của Amir trong hành trình cứu chuộc lỗi lầm.
"Cả ngàn lần rồi", bản thân chúng ta cũng đã từng như Amir? Cũng từng khiến những người yêu thương ta nhất, tin tưởng ta nhất tổn thương? Họ có nói ra không? Ta có nhận ra không? Nhận ra rồi ta có làm gì không?... Gác lại thứ tình yêu vĩ đại, nhìn lại một chút những con người yêu thương ta, tin tưởng ta, bên cạnh ta mỗi ngày, tôi tự hỏi đã từng thật lòng làm điều gì để họ hạnh phúc hay không...