Bạn có tin việc đào những cái hố với số đo ba chiều 1.5m trong điều kiện sống khắc nghiệt sẽ giúp cải tạo nhân cách một đứa trẻ vị thành niên không ? Và cả chuyện bị lời nguyền 4 đời vì ăn trộm 1 con heo ?
Thoạt nghe thì cứ như truyện trẻ con, nhưng theo chân Stanley Yelnats đến Trại Hồ Xanh thì sẽ không cản được mong muốn lật giở sang trang tiếp theo vì những tình tiết thú vị ở nơi nước quý hơn vàng, đào hố dưới nắng gay gắt là vinh quang. Một xã hội thu nhỏ với giai cấp thống trị gàn dở, đám dân đen bị trị chơi nhau để giành quyền lợi. Khi máu và mồ hôi dần làm mềm vết phồng rộp trên đôi tay vốn béo ú của Stanley, cậu cũng dần học được nhiều bài học để tồn tại ở chốn này, và đắt giá nhất là " khi đã ở trong một cái hố, lựa chọn duy nhất là đi lên ".
Mình cảm thấy tác giả rất có trách nhiệm với tác phẩm , không tùy tiện nhắc đến 1 cái tên mà không chuẩn bị cho họ 1 câu chuyện riêng hay kể ra 1 tình tiết kì lạ mà để mặc nó cho yếu tố tâm linh giải thích . " Hố " quả thật là một bức tranh ghép với khởi đầu rời rạc để làm bước đệm cho sự thỏa mãn cực kì khi các sự việc được móc nối đúng chỗ, hoàn thiện một chuyến phiêu lưu li kì và hấp dẫn.