“Tôi thấy tiếc cho họ, những người sống dưới khả năng của mình. Không thực sự phấn đấu để trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình. Lựa chọn một cuộc sống làng nhàng, thoải mái. Sẽ chẳng có gì để nói nếu họ cảm thấy hạnh phúc. Nhưng điều đáng nói là lối sống đó khiến họ bất mãn với chính mình. Họ biết mình có thể sống tốt hơn…”
Và suy nghĩ ấy có lẽ cũng sẽ mãi mãi dừng lại ở chữ “biết” nếu như họ không thực sự nghiêm túc với chính mình. Tôi đồng ý là mỗi người sẽ có một cuộc đời riêng biệt và cuộc sống thì chưa bao giờ là dễ dàng. Nhưng dù gì đi nữa, sống ở trần thế này, sẽ luôn có một con đường để chúng ta đi. Quan trọng là chúng ta có đủ kiên nhẫn, nỗ lực, phấn đấu và cố gắng để vượt qua “vùng an toàn” mà bản thân ta tự xây nên hay không.
Sống trải nghiệm mạnh và nhiều cảm xúc nhất có lẽ là vài lần được trèo khỏi cái “bức tường an toàn nhưng lại cũ kĩ và nhàm chán”. Tuy nhiên, khởi đầu mới lại luôn đi kèm với nhiều thách thức và khó khăn. Thế nên, việc chịu nhiều định kiến từ xã hội cũng là lẽ thường tình – tôi tin chắc là như vậy. Vì họ đã quen với con người “sống dưới khả năng” bên trong của chúng ta quá lâu. Và rồi, chúng ta cũng sẽ bị lung lay, tự ngờ vực và mất niềm tin vào khả năng của bản thân.
Nhưng nếu ta không thử thì đến bao giờ mới “cảm thấy hạnh phúc”? Nếu ta không thử thì sao biết được mình có “bất mãn với chính mình” hay không? Và nếu ta không thử thì liệu ta có biết được “sống tốt hơn” là sống như thế nào? Hành trình để trở thành “phiên bản tốt nhất của chính mình” sẽ có những đớn đau, tổn thương và lầm lỗi. Nhưng tôi nghĩ thứ chúng ta có được nhiều nhất vẫn là những bài học và lẽ đời sâu sắc. Vậy thì, đừng sợ, hãy trải nghiệm và ngẫm thử xem: Tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu!