“Alô, chào Thomas, ba đang ở đầu dây đây”
Một sự im lặng khùng khiếp.
Tôi nghe thấy một tiếng thở mạnh khó nhọc, rồi giọng của cô phụ trách:
“Con nghe thấy không, Thomas? Là ba con đấy.
- Chào Thomas, con nhận ra ba không? Ba đây, con khỏe không, Thomas?”
Im lặng. Chỉ có tiếng thở khó nhọc… Cuối cùng Thomas cũng nói. Từ ngày vỡ giọng, tiếng thằng bé rất to.
“Ba ơi, mình đi đâu?”
Nó đã nhận ra tôi. Chúng tôi có thể tiếp tục trò chuyện.
“Con khỏe không, Thomas?”
- Ba ơi, mình đi đâu?
- Con đã vẽ những bức tranh rất đẹp, tặng ba, tặng mẹ, tặng Marie em gái con phải không?”
Im lặng, chỉ có tiếng thở khó nhọc.
“Chúng ta về nhà à?”
- Con đã vẽ những bức tranh rất đẹp phải không?
- Khoai tai chiên khoai tai chiên khoai tai chiên!
- Con đã ăn khoai tây chiên à, có ngon không?… Con muốn ăn khoai tây chiên sao?”
Im lặng…
- Con hôn ba à? Con nói tạm biệt với ba à? Con hôn ba à?”
Im lặng.
Tôi nghe tiếng điện thoại lơ lửng giữa khoảng không, những giọng nói ở xa xa. Một lần nữa, lại là cô phụ trách nghe máy, cô báo cho tôi là Thomas đã buông máy, nó đã đi chỗ khác.
Tôi gác máy.
Chúng tôi đã trao đổi những tin quan trọng”