Sách vẫn luôn là một liều thuốc chữa lành đối với mỗi chúng ta, khi cuộc sống ngoài kia có quá nhiều áp lực và bộn bề. “Một lít nước mắt” cũng là một cuốn sách như thế, chữa lành ta theo một cách rất riêng…
Lần đầu tiên mình đọc “Một lít nước mắt” là vào năm cấp 3, khi cuộc sống của mình bất lực vô cùng, bạn bè, trường lớp, điểm số, học hành, chẳng một cái nào như ý mình cả, mọi thứ cứ rối tung hết cả lên. Khi ấy, mình đọc và nước mắt không thể ngừng rơi, từng lời nói, từng câu chữ của Kito Aya như khắc sâu vào tim mình.
Dẫu Kito Aya bị căn bệnh thoái hóa tiểu não hành hạ khi chỉ mới mười lăm tuổi, nhưng cô bé vẫn luôn kiên trì, lạc quan, bền bỉ chiến đấu với bệnh tật, luôn cố gắng trong từng hơi thở, từng phút giây. Dù cơ thể dần mất kiểm soát, nhưng trái tim cô bé vẫn luôn tràn ngập ánh sáng của sự thiện lương, của tình yêu đời tha thiết.
Dù con người chẳng thể chiến thắng nổi quy luật sinh tử, dù cuối cùng Kito Aya phải chia xa với cuộc đời này, về một thế giới bình yên chẳng đớn đau. Nhưng cho đến tận những phút giây cuối cùng, cô bé chẳng hề than vãn hay kêu ca một lời nào, vẫn luôn chiến đấu với bệnh tật cho tới những giây phút cuối cùng.
Khép lại “Một lít nước mắt”, hẳn là mỗi người đều cảm thấy đau lòng vô cùng, nhưng có lẽ chính cái kết ấy lại khiến cho chúng ta vững tin hơn vào cuộc sống này, trân quý hơn cuộc sống này. Khiến chúng ta luôn hi vọng và luôn kiên trì. Bởi "Trong cuộc sống con người ai cũng phải chịu đựng một gánh nặng nào đó, dù ít hay nhiều. Thế nhưng ta vẫn phải sống và chống chọi, cố gắng vượt qua nó. Không được nghĩ rằng mình là kẻ bất hạnh. Nếu nhận thức được rằng, còn có những người bất hạnh hơn mình nhiều, ta sẽ càng thêm bền bỉ."
Đã nhiều năm rồi mình mới đủ cam đảm để đọc lại quyển sách này, và giờ đây khi ngồi gõ từng phím chữ, trái tim mình như nghẹt thở!