Đôi khi, tôi tự ngăn lại những giọt nước mắt, bởi tôi không muốn trở nên yếu đuối. Nhưng chính lúc ấy, chắc hẳn đã có một ngọn lửa sưởi ấm trái tim tôi, làm tim tôi tan băng và trở nên hồng hào hơn, đó là dòng máu ấm của văn chương và nghệ thuật, cùng với tia nắng ấm áp vô cùng của tình yêu thương và sự thấu hiểu giữa con người với con người trong muôn cái khổ đau hay vị chua chát của những giọt nước mắt bất hạnh, đó là tác phẩm mang lại cho tôi hương ngọt nhẹ của hoa cam trắng : "Cây cam ngọt của tôi".