MS233 - Đại dương đen - Nguyễn Thái Thoại

Thứ Tư, 22/11/2023

Đại dương đen - Nguyễn Thái Thoại
Mình được một người chị tặng quyển sách này. Ban đầu mình không biết lý do vì sao chị lại chọn quyển sách này và tặng mình đọc. Sau khi đọc đến trang cuối cùng mình cũng đã hiểu ra được phần nào nguyên do.

“Tặng người trầm cảm
Bạn xứng đáng có một cuộc sống tốt đẹp” – Đặng Hoàng Giang

Có một giai đoạn mà tâm trí mình ngập tràn những suy nghĩ tiêu cực. Mình nhạy cảm với tất cả mọi chuyện. Suy nghĩ mọi thứ một cách quá đà. Đẩy bản thân đi vào nơi sâu thẳm của tuyệt vọng. Những ngày đó mình chán chường tất cả mọi việc. Chẳng muốn làm bất cứ một việc gì hết. Mình sống mà chẳng biết mình sống để làm gì. Mình mất hết phương hướng và mục đích. Mình chỉ biết là mình cứ vật vờ sống tạm cho qua ngày. Mình cũng đã suy nghĩ đến chuyện tự sát, nhưng rồi nó vẫn cứ ở đó mà chưa chuyển dịch thành hành động. Bởi mình muốn biết thế giới ngày mai sẽ ra sao. Và bản thân mình sẽ gặp những chuyện bất ngờ nào trong đời.

Từng câu chuyện ở trong sách đã khắc họa cho mình thấy được căn bệnh đã làm cho tâm hồn ta méo mó thế nào. Và khi những méo mó ấy xuất hiện, mình chẳng thể nào mà triệt tiêu nó vĩnh viễn. Nó cứ hiện rồi lại mất như một vòng lặp vô tận, kéo theo đó là những chuỗi ngày mất cân bằng trong chính bản thân người bệnh. Trầm cảm không phải một điều gì quá to lớn như ta vẫn thường nghĩ. Mà nó đơn thuần chỉ là những điều nhỏ nhặt, vụn vỡ được gom góp lại trong quá trình trưởng thành, và định hình nhân cách của chúng ta. Xuyên suốt quyển sách, tác giả đã cho ta thấy những câu chuyện, những triệu chứng, những nỗi đau tinh thần của người bệnh. Và những áp lực vô hình khác của những người chăm sóc bệnh nhân. Tác giả cũng đã cho chúng ta thấy các liệu pháp, phác đồ điều trị dày đặc ra sao. Khi một người đã được chẩn đoán là mắc bệnh.

Mình nhớ ngày đó, thầy mình từng nói. Nếu bản thân mắc các rối loạn về tâm lý. Nó sẽ đi theo các em đến cuối cuộc đời. Không thể nào chữa khỏi tận gốc, một ngày nào đó nó sẽ quay trở lại. Và các em phải xem những méo mó đó như là một phần bản thân của các em. Chấp nhận nó, cũng như là chấp nhận em sẽ sống tiếp, và tồn tại đấu tranh với nó. Đừng bao giờ thỏa hiệp.
 

Viết bình luận