MS231 - Rừng Na Uy - Nguyễn Thái Thoại

Thứ Ba, 21/11/2023

Rừng Na Uy - Nguyễn Thái Thoại
Đây có lẽ là lần thứ 3 mình đọc lại Rừng Na Uy. Cảm giác của mình sau mỗi lần đọc luôn là một chút gì đó buồn man mác, và tiếc nuối cho những nhân vật trong câu chuyện.

Giống như tác giả đã từng nói. Ba người chọn ở lại, và ba người chọn rời đi. Kizuki, Naoko, Hatsumi đã chọn từ bỏ cuộc sống luôn giày vò mình. Mà chẳng hiểu vì sao mình lại bị như thế. Toru, Midori, Reiko đã chọn sống tiếp cuộc sống của chính mình, dù chẳng biết mục đích là gì. Mỗi một nhân vật, đều mắc kẹt trong chính những gì mà mình lựa chọn. Không thể tiến lên, cũng chẳng thể lùi lại. Chấp nhận những sự méo mó bên trong mình. Như nó là điều hiển nhiên trong đời.

Chỉ là những gì tồi tệ. Vẫn luôn diễn ra trong suy nghĩ của từng nhân vật. Và từng người mắc kẹt trong những lầm tưởng về tình yêu của chính họ. Nếu nhìn theo một góc độ khác, cái chết của Kizuki sẽ không làm mình thấy u tối như lần đầu đọc. Bởi Kizuki là ngòi nổ cho tất cả những sự việc xảy ra phía sau. Sau cái chết ấy, mới có sự gặp gỡ thân mật giữa Toru và Naoko. Vì cả hai người đều muốn rời bỏ nơi đầy những kỷ niệm buồn. Và nhờ đó Toru quyết định đi đến một nơi xa lạ. Gặp gỡ những người bạn mới mẻ. Cũng như đi tìm cái tôi mà mình đã đánh mất từ ngày Kizuki rời xa thế giới. Tất cả là một chuỗi sự kiện liên hoàn. Mà nếu như Kizuki không chọn tự sát. Nó sẽ chẳng bao giờ xảy ra được. Như là một bài toán mà các nhân vật phải tự tìm lời giải cho chính mình. Chỉ tiếc là bài toán này sẽ chẳng bao giờ có đáp án đúng. Chỉ có lựa chọn và sống với những lựa chọn đó đến cuối đời. Có nuối tiếc và hối hận nhưng vẫn phải chọn tiếp tục.

Những nỗi đau tinh thần, luôn làm cho con người ta phải khổ tâm rất nhiều. Dù rằng nó chẳng phải là lỗi của chúng ta. Nhưng ta vẫn cứ thấy một cái gì đó, ray rứt và vò xé tâm hồn của chính mình. Người chọn rời đi để giải thoát, không đồng nghĩa với việc những người ở lại cũng được giải thoát như mình vẫn nghĩ.

Thời gian có thể làm lu mờ và che đậy đi cái giếng của quá khứ. Tiếc rằng nó vẫn luôn ở đó và tồn tại qua bao năm tháng. Vết thương lòng trong mỗi người vẫn luôn hiện hữu và rỉ máu qua từng ngày.
 

Viết bình luận