MS216 - Những chuyện tình thế kỷ mới - Trúc Nguyễn

Thứ Ba, 21/11/2023

“Anh Vưu ơi anh Vưu, sao trước đây tôi lại có thể yêu một người như anh?”
“Là vì giữa chúng ta có tình cảm anh em. Những người cùng lớn lên từ một mảnh sân, chỉ nháy mắt là nhận ra nhau trong xã hội này..”

Câu hỏi của Tư Hương có lẽ cũng chính là lời tự thuật trong tim nhiều người. Chúng ta yêu ai đó đôi khi chẳng vì lí do nào. Nhưng lúc hiện thực cọ sạch bong cái màu hồng ban đầu, chúng ta bắt đầu nghi hoặc về bản thân, về đối phương, về sự lựa chọn ngày trước.

Kéo gần và buộc chặt hai con người chỉ đơn giản vì họ nhận ra nhau qua đối phương, bằng thứ trói buộc mà người đời gọi là đồng cảm. Lão Vưu và Tư Hương chính là như vậy. Giữa những cú lật nhào khắc nghiệt của xã hội ở thế kỷ mới, giữa biến động đầy phức tạp của thế giới nội tâm trong cái áp lực vật chất, con người ngày nay lại càng cô đơn nhiều hơn lúc trước. Họ dễ đồng điệu hơn với những trái tim cũng chịu tổn thương và lớn lên cùng “mảnh sân” như họ. Những người cùng tần số ấy có một lực hấp dẫn lạ lùng với nhau, chỉ cần “nháy mắt là nhận ra nhau trong xã hội này..”.

Mảnh sân ấy có khi là quê hương, có khi chỉ đơn giản là những trải nghiệm, những kí ức hoang hoải nào đó. Họ huyễn hoặc ra một quê hương khác tốt đẹp hơn, nơi tình yêu của họ trong sạch hơn, nơi mà những con người từng làm những công việc bị cho là “bẩn thỉu” như họ cũng còn góc nhỏ nào đó sạch sẽ. Như cái cách A Ti tự nhủ khi biết nơi sống của người mẹ thất lạc đã lâu của mình “Sống giữa hàng dãy chuồng lợn thì đã làm sao? Miễn là tâm hồn trong sạch”.

Thế nhưng, có vẻ chính họ cũng chưa từng nhận ra cái “mảnh sân” hay “quê hương” ấy chỉ đẹp đẽ trong sự cố chấp. Như Vi Bá, một anh chàng luôn trằn trọc nhớ về quê hương dù rằng trên những chuyến tàu bị cha bịt mắt ngày bé, anh thậm chí còn chẳng biết đường về quê trông như thế nào: “..phải chăng vì anh luôn bịt mắt trên đường về, nên quê nhà mới có sức quyến rũ như vậy với anh?”

Đôi khi, cái thành phố “như chuồng lợn” dơ bẩn ấy cũng đẹp theo một cách hiện thực khi họ chịu trân trọng hiện tại, biết ơn những điều đang có. Trong cái xã hội vật chất này, tình yêu của những người bình thường như họ có lẽ không phải là những cái chưa từng có hoặc đã mất đi, mà chính là những thứ hiện hữu trong hiện tại.
 

Viết bình luận