Mình bắt đầu thói quen chạy bộ, à không, thực ra là đi bộ từ khoảng hơn một năm trở lại, đúng dịp đọc được “Tôi nói gì khi nói về chạy bộ” của nhà văn Haruki Murakami. Trong sách có đoạn:
“Để đối phó với một cái gì không lành mạnh, một người cần phải càng lành mạnh càng tốt. Đó là phương châm của tôi. Nói cách khác, một tâm hồn không lành mạnh đòi hỏi một thân thể khỏe mạnh.”
Văn phong của Haruki Murakami có lẽ luôn như vậy, luôn có những điểm nhấn đánh thẳng vào nội tâm con người. Hơn cả sự rèn luyện về thể lực đơn thuần, để giữ nhịp điệu đều đặn và kiên trì suốt một chặng đường, cần một tinh thần kiên định, và cũng bởi sự luyện tập bền bỉ của cơ thể hết ngày này qua tháng khác, tinh thần cũng ngày càng trở nên độc lập và mạnh mẽ hơn. Việc chạy bộ (hay bất kì hoạt động thể chất nào khác) giống như một trong những cách thiền, để nhìn sâu vào nội tâm, và cũng là tự thả lỏng nội tâm để quan sát mọi thứ xung quanh, một cách vô thức hoặc có ý thức. Quá trình đó giúp mình nhận ra nhiều điều, cảm thấy có lỗi, cảm thấy biết ơn, cảm thấy nên là chính mình, cảm thấy nên thay đổi, như một cuộc chạy đường dài bền bỉ với đích đến không cố định trong suốt một cuộc đời.
Vẫn là Haruki Murakami với rất nhiều điều “không giới hạn”, “Tôi nói gì khi nói về chạy bộ” là một phiên bản rất khác, rất chân thực, rất kiên định, rất rõ ràng, so với một vài tác phẩm khác của ông.