MS182 - Cây cam ngọt của tôi - Ánh Mắt Hổ Phách

Thứ Sáu, 17/11/2023

"Trẻ con chỉ cần là trẻ con"

“Tại sao người ta lại nói cho bọn trẻ biết nhiều chuyện như vậy trong khi chúng còn bé như thế?”

Khi mình đọc câu này trong “Cây cam ngọt của tôi” của José Mauro de Vasconcelos mình đã phải suy nghĩ rất nhiều, liệu rằng trẻ con thật sự cần biết nhiều đến vậy, biết những điều quá đỗi xa vời với lứa tuổi của chúng.

Trong suy nghĩ của nhiều người lớn, trẻ con trưởng thành sớm, hiểu chuyện là một điều tốt, khi mà họ không cần phải dành nhiều thời gian quan tâm, chăm sóc chúng từng chút một. Thế nhưng liệu có quá đáng hay không khi mà sự trưởng thành nhanh chóng ấy đã cướp đi một phần tuổi thơ của chúng, một phần kí ức tươi đẹp về những ngày tháng vô lo vô nghĩ của một đứa trẻ.

Đối với Zezé, nổi khốn khổ của hoàn cảnh nghèo nàn, sự thờ ơ của gia đình đã phần nào làm cậu bé trở nên trưởng thành hơn những gì cậu bé phải có, chua xót nhường nào khi một cậu bé lại nghĩ rằng mình đã quá tuổi để nhận quà giáng sinh, nghĩ rằng giết một người không phải bằng súng mà chính là “Không yêu người đó nữa”

Sự xuất hiện của cây cam ngọt ở vườn chính là một ngôi sao sáng trong mắt đứa trẻ ấy, cậu bé kết bạn với cây cam, trò chuyện với nó, thế nhưng liệu cây cam có thể trò chuyện với cậu bé hay vì quá cô đơn mà Zezé đã tự tưởng tượng ra một người bạn hiểu mình để có thể chuyện trò.

Đúc kết lại, với mình, một đứa trẻ chỉ nên hiểu những gì chúng cần hiểu, biết những gì chúng cần biết. Sự ngây thơ, đáng yêu hay tinh nghịch, cáu kỉnh của một đứa trẻ là điều đáng quý biết bao, chúng góp phần mài dũa, rèn luyện, chờ đợi đến độ đứa trẻ cần lớn khôn. Điều thật sự mà một đứa trẻ cần là sự ân cần, quan tâm.
 

Viết bình luận