“Cá gai là một loài cá rất kỳ lạ.
Cá gai mẹ sau khi đẻ trứng thì bỏ đi đâu mất. Cứ như thể những quả trứng có ra sao cũng không liên quan gì đến nó vậy. Rốt cuộc chỉ còn lại cá gai bố chăm sóc lứa trứng. Cá gai bố sẽ liều mình chiến đấu với các loài cá khác nếu chúng định ăn mất trứng. Cá gai bố không ăn không ngủ mà chỉ chăm chỉ vào bảo vệ trứng. Rồi trứng vỡ ra, đám cá con lớn nhanh như thổi. Và cuối cùng đám cá gai con lại bỏ rơi cá gai bố, cứ thế đi theo con đường riêng của chúng. Sau khi cá gai con bỏ đi hết, còn lại một mình, cá gai bố liền đâm đầu vào giữa khe đá mà chết.”
…
“Con cá gai lúc nào cũng làm tôi nghĩ đến bố.
Thế nên mỗi khi giở đến trang sách có con cá gai, nỗi buồn lại dâng lên trong lòng tôi như những đám mây đen.
Ôi, bố cá gai của tôi.”
Cuối cùng thì Daum cũng khỏi bệnh, Chúa đã lắng nghe lời nguyện cầu chân thành từ trái tim người cha, nhưng bố Daum lại giống “bố cá gai” mất rồi. Giờ đây, Daum đã có thể đi đến nhà thờ hay bất cứ nơi nào, thế nhưng người bạn "đồng hành” chẳng phải bố Jeong Ho Yeon nữa.
Giá mà mọi thứ
có thể dài hơn một chút
thời gian
chậm hơn một chút
giá mà
bố có thể đồng hành với Daum lâu hơn chút nữa
khi Daum đã khỏi bệnh hoàn toàn
thì thật tốt biết mấy.
Nhưng mà, Daum à, cậu sẽ sống thật tốt mà, đúng không? Bởi tình yêu bố dành cho Daum thật lớn, nên bố chắc chắn vẫn luôn ở bên cậu theo cách đặt biệt đó. Vì vậy nên, Daum hãy cố gắng thật nhiều, thật nhiều hơn nữa nhé, phải sống thật vui vẻ và khỏe mạnh để bố an tâm nha.
Từ “người bạn nơi xa" của cậu.